
g chẳng kém tôi một giây. Mải nhờn với nó, tôi không để
ý đến đoạn đèn đỏ, ngang nhiên phóng qua. Lập tức hai đồng chí giao thông áo
vàng rực rỡ như màu nắng ban mai hùng hổ xông tới, chĩa thẳng cây gậy đen trắng
về phía tôi tuýt còi tưởng văng nước bọt. Tôi giật thót mình, mồ hôi vã ra như
tắm, thề có cụ Các Mác và Bác kính yêu rằng từ hồi biết đi xe máy tới giờ, tôi
chưa bao giờ bị “tấp vào lề” như thế này. Thôi thì bố ở nhà đã dặn:
- Công an là bạn của dân con ạ. Nó có
bắt thì cũng đừng chạy, xuống nộp phạt là nó cho đi ngay.
Đến bây giờ tôi mới thấy thấm thía…
Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng: người
lớn chẳng bao giờ sai, họa chăng là do họ…chưa kịp đúng!
Hai đồng chí giơ tay chào tôi rất
lịch sự, cất giọng:
- Chị có biết chị đã vi phạm luật an
toàn giao thông gì không?
Tôi mếu máo:
- Dạ cháu biết ạ.
Hai đồng chí mỉm cười trìu mến:
- Vậy chị muốn nộp phạt hay muốn giữ
xe?
- Dạ cho cháu nộp phạt…
- Thế cầm ở đây bao nhiêu?
- Dạ cháu…
Tôi thấy nước mắt sắp tuôn ra dào
dạt. Quả thực hôm nay trong người chỉ còn đúng số tiền đủ cho bữa tối. Sinh
viên cuối tháng, “lương” chưa được nhận, ăn mỳ tôm sống cả tuần, xăng xuống gần
vạch đỏ, tiền điện thoại còn chẳng có mà gọi về nhà cầu cứu nữa là nộp phạt với
chả giữ xe… Mặt tôi lộ rõ vẻ lo sợ và phần nào đó…đau khổ. Lại càng cuống lên
khi nhận thấy vẻ mặt hai bác “sự” bắt đầu sốt ruột, nóng mắt và đã tắt nụ
cười... Đang khốn khổ khốn nạn thì sau lưng tôi, một giọng nói ấm áp chợt vang lên:
- Hai chú thông cảm ạ. Em cháu mới ở
quê lên, cưỡi trâu quen rồi, lần đầu đi đường Hà Nội nên hơi “ngáo”. Hai chú
cho cháu nộp phạt thay em cháu.
Tôi ngỡ ngàng, há hốc mồm, tưởng vừa
lạc vào vườn cổ tích, và “thằng Liberty dở hơi” lại giống như hoàng tử
bạch mã cứu tôi thoát khỏi hai “mụ phù thủy” áo vàng. Hai đồng chí giao thông
bật cười vì câu xỉa xói tôi của nó, rồi dịu dàng :
- Vượt đèn đỏ, phạt bốn trăm, lần sau
rút kinh nghiệm nhé.
- Vâng. - Nó nhanh nhẹn rút ví.
- Mời anh kí vào biên lai này.
- Vâng.
Sống lưng tôi lạnh toát. Không hiểu
sao mặt tôi cứ đờ ra, đứng yên bất động. Sau vài thủ tục giao dịch nhanh gọn,
tôi thấy hai đồng chí giao thông một lần nữa giơ tay chào, “thằng Liberty” cũng
đưa tay chào lại như thật. Tôi bỗng ngẩn ngơ, chẳng biết nên cảm ơn hay nên gào
vào mặt nó nữa. Nó từ từ bước về phía tôi, đưa mắt dò xét một lượt rồi bật cười
châm chọc:
- Muốn chết à?
- Thế đấy tưởng đây thích sống à? -
Tôi cay cú vặn lại.
- Còn
non và xanh lắm…
Nó lắc
lắc đầu ra cái vẻ ta đây đầy mình kinh nghiệm, ngứa mắt. Tôi lặng im, không dám
cãi. Dù sao cũng là do tôi hiếu thắng, lại bất cẩn nên mới gây ra hậu quả
khiến… nó phải gánh chịu, tôi cảm thấy to tiếng với nó lúc này quả là một hành
động “bất nghĩa” và vô ơn. Như cũng chẳng muốn làm khó cho tôi, nó vào thẳng
vấn đề:
- Thế
bây giờ thanh toán như nào nhỉ?
Tôi rùng
mình. Sinh viên, đứa nào chẳng bị tiền nó… vật? Cứ nghĩ đến cái cảnh tháng sau
cũng đói rã rời và hùng hục làm thêm trả nợ, tôi lại thấy ruột gan quặn thắt
từng hồi, trong khi tôi còn hàng trăm thứ tiền phải nộp, hàng tỉ việc cần phải
chi tiêu. Rồi, không để tôi vật vã với mớ cảm xúc lòng vòng lâu, nó đề nghị:
- Sang
quán café bên kia ngồi thương lượng.
Mặt tôi
ngắn tũn lại. Nó cư xử quái dị chưa từng thấy, nhưng vô cùng “thâm hiểm”, mỗi
hành động của nó đều có mục đích và biết cách đẩy người ta vào trạng thái
“không thể chối từ”. Tôi thực sự khó mà làm trái lời nó vào lúc này, đành miễn
cưỡng dắt xe lẽo đẽo theo sau nó…
Nó chọn
chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có mấy chậu hoa tím nhỏ li ti treo lủng lẳng trên mái
hiên, nên thơ khủng khiếp. Tôi ngập ngừng mãi, không dám ngồi xuống chiếc ghế
đối diện nó, không phải tôi làm duyên làm dáng gì sất, mà tôi sợ phải đối mặt
với thằng “thanh niên bí ẩn” đó. Tôi sợ nó lại bắt lỗi, rồi lại dồn tôi vào
những tình thế khó xử tương tự. Chẳng hỏi tôi xem muốn uống gì, nó vẫy chị phục
vụ:
- Cho em
một nâu đá và một cam tươi.
Tôi vẫn
lặng thinh, đưa mắt nhìn xa xăm, ngây thơ vô tội…
Nó bỗng
lên tiếng:
- Tình
hình là đằng ấy khai rõ tên tuổi địa chỉ để tớ còn biết đường ghi sổ nào?
- Sổ gì?
- Tôi giật mình.
- Sổ nợ.
- Nó nhăn nhở.
Tôi thở
dài, khai một mạch không chớp mắt:
- Nguyễn
Nhật Nguyên, sinh ngày 17 tháng 8 năm một nghìn chín trăm hồi đó... Sinh viên
năm thứ nhất học viện Báo chí và Tuyên truyền khoa Báo lá cải chuyên ngành bán
báo dạo.
Nó hơi
ngớ ra vì sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, làm tôi khấp khởi mừng thầm,
tưởng đã ép được nó vào thế bị động. Chẳng ngờ, ít giây sau, nó nhoẻn miệng
cười tinh quái:
- Trước
cách mạng tháng Tám bố mẹ làm nghề gì? Địa bàn hoạt động ở đâu?
Tôi đứng
hình toàn tập!
+++
Sau lần
gặp gỡ đó, tôi bắt đầu giữ liên lạc với Tùng Anh, v