
- Em còn
chưa hiểu tính anh hả Nguyên?
Tôi cắn
môi. Tôi hiểu anh chứ, nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật. Rằng anh là con
trai Bảo Bình, dứt khoát và mạnh mẽ. Một khi anh đã quyết định điều gì, thì có
trời mới thay đổi được. Tôi phải làm sao đây? Làm sao đây? Cố níu kéo, khóc nấc
lên:
- Xin
anh…đừng…
Anh lắc
đầu.
- Nghe
lời anh đi.
Tôi nghe
trong giọng nói của anh, có cái gì cương quyết lắm. Bất lực, nước mắt tôi đẫm
vai áo anh… Và chúng tôi rời xa nhau như thế…
+++
Tôi
không hề trách Tùng Anh, cũng không đau khổ. Chia tay không phải hết yêu, anh
vì tôi cơ mà! Chỉ là tôi rất nhớ anh, điều đó khiến tôi buồn…
Hôm anh
bay, tôi không có mặt. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, hoặc là sẽ “đau
thương đến chết” mất. Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc một trận kinh thiên động địa,
vật vã quằn quại, lằng nhằng dai dẳng đến hàng tháng trời như những cuộc tình
cũ. Nhưng không… tôi chẳng thế. Tôi bình thản đến kinh ngạc, dù héo hon tàn tạ
và trong lòng quay quắt. Căn bản, tôi vẫn thầm nuôi hy vọng…
Đứa bạn
xin cho tôi làm phục vụ ở một quán café của giới nghệ sĩ Hà Nội để tôi có dịp
học hỏi kinh nghiệm và phát huy khả năng, nhưng cái chính là nó muốn tôi không
còn thời gian để nhớ nhung hay nghĩ ngợi linh tinh về Tùng Anh nữa. Ngày đầu
tiên nhận việc, tôi không khỏi bỡ ngỡ. Quán nhỏ nhưng khá đông khách, được
trang trí chủ yếu bằng những bức tranh trừu tượng trên tông màu đỏ rực rỡ. Tất
cả đối với tôi đều mới lạ. Chị chủ quán tận tình hướng dẫn tôi cách pha chế,
bưng bê, cẩn thận dặn dò cả cách thưa gửi với khách, quả là không hề thừa. Tôi
chăm chú lắng nghe, nuốt trọn từng lời chị chủ quán nói. Bỗng, tiếng chiếc
chuông gió treo ở cửa ra vào reo lên leng keng… Một chàng trai cao lêu nghêu
đẩy cửa bước vào, ném phịch cái ba lô to tướng xuống ghế, ngồi quạt lấy quạt
để. Như muốn chứng tỏ với chị chủ rằng mình rất được việc, tôi nhanh nhẹn bước
ra chỗ cậu ấy, tay cầm menu, miệng cười tươi rói:
- Anh
dùng gì ạ?
Cậu ấy
ngước lên nhìn tôi, mắt mở to, ngơ ngác. Tôi giật mình, tưởng mặt dính cái gì
hay… cúc áo tuột. Vẫn còn đang lúng túng, mặt đỏ bừng, chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, chợt quay lại thấy chị chủ ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi lại càng đâm lo.
Lát sau, chị ấy lại gần, vỗ vai tôi nói nhỏ:
- Đây là
Nhật Minh, cũng là nhân viên quán mình, em ạ. Hai đứa làm quen đi - Rồi chị
quay sang cậu bạn kia, nháy mắt - Minh giúp đỡ bạn nhé. Nhân viên mới.
Ấn tượng
đầu tiên của tôi về Nhật Minh, là cậu ấy rất đẹp. Da trắng, mũi cao, đôi mắt
sáng màu nâu nhàn nhạt. Và, tôi đã mất ít nhất hai phút để trở lại trạng thái
bình thường khi nhìn vào đôi mắt ấy. Chỉ có điều, Minh không hề cười. Cậu ấy
chỉ gật đầu chào tôi, rồi lặng lẽ vào phòng thay đồng phục và bắt đầu làm việc.
Vài ngày
sau, tôi bắt đầu quen dần công việc và mọi người trong quán. Nhật Minh cũng cởi
mở với tôi hơn. Cậu ấy đã chịu cười mỗi lúc tôi làm trò gì đó ngô ngố như là
trong giờ ăn trưa, lôi mấy chị nhân viên khác ra rẽ ngôi giữa buộc tóc hai bên
rồi phồng má trợn mắt chụp ảnh. Có lẽ tôi bắt đầu thân với Minh từ hôm phát
hiện cả hai đứa đều thích chụp ảnh. Bởi Minh là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và
vì cậu ấy thuộc cung Xử Nữ, nên quan niệm về thẩm mĩ luôn tuyệt đối, những bức
ảnh cậu ấy chụp đều có góc rất đẹp và vô cùng nghệ thuật.
Dễ
nhận thấy ở một chàng trai Xử Nữ là ngoại hình khá bắt mắt, khuôn mặt lạnh
lùng cùng thái độ khó ưa. Nhưng...đừng để những gì cậu ấy thể hiện đánh
lừa các giác quan của bạn. Ấy là do chưa chạm đúng "long mạch" mà
thôi. Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy rõ một điều: Xử Nữ cô đơn và nhạy cảm khủng
khiếp. Điều cậu ta sợ nhất không phải thiếu ăn thiếu mặc, mà sợ
nhất là không có ai nghe mình nói. Xử Nữ một khi đã tìm được người thấu
hiểu tâm hồn họ, thì việc mất đi người đó quả là nỗi đau cực lớn.
Nhật Minh không nằm ngoài số đó…
Khi đã trở thành bạn, Minh thường xuyên rủ tôi cùng đi chụp ảnh với
hội nhiếp ảnh của cậu ấy, chúng tôi khá ăn ý trong mọi vấn đề. Dần dà,
khoảng cách giữa hai đứa tự nhiên thu hẹp rất nhiều. Tôi nhận thấy trong Minh một trái tim ấm nóng bị bao phủ bởi vẻ ngoài thờ ơ dày đặc. Cứ
nhìn cái cách cậu ấy tỉ mẩn tưới từng chậu hoa, nâng niu từng chiếc lá
hay lễ phép đưa tiền cho bà cụ ăn xin bằng cả hai tay…thì biết. Hoặc mỗi lúc qua đường, cậu ấy vòng sang bên phải, rồi nắm tay tôi dắt đi, nói:
- Bám chắc vào, nhanh lên.
Tôi nhìn Minh, phì cười:
- Hà Nội sao phải vội?
Nhưng hành động đó khiến tôi thấy cảm kích. Cậu ấy làm như tôi là con nhóc học vỡ lòng và nếu không để mắt thì sẽ lạc ngay trong biển người
mênh mông vậy.
Ở quán, Minh được hầu hết khách hàng quý mến vì cung cách phục vụ tốt và khả năng thẩm thấu nghệ thuật cao. Đặc biệt Minh rất thân thiết với
ông Trung - một họa sĩ nổi tiếng đã có tuổi, cũng là vị khách quen thuộc của quán này. Khi cậu ấy giới thiệu với ông Trung rằng tôi là một cây
bút t