
à thôi không gọi anh là
“thằng Liberty ngớ ngẩn” nữa. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi quyết tâm, bằng mọi
giá sẽ trả lại cho anh số tiền nộp phạt ấy. Tôi không sống được trong cảm giác
mắc nợ người khác… Và rồi, càng tiếp xúc tôi càng nhận ra: Bạn có thể học hỏi
khá nhiều điều hay ho ở một chàng trai Bảo Bình.
Tùng Anh
cũng vậy, anh giống như cái TV với một kho tàng kiến thức đồ sộ. Từ kênh “MTV”
đến “Thế giới động vật”, thậm chí cả “Bản tin thời tiết” và “Bạn của nhà nông”
anh cũng nhập hết. Đôi khi tôi cảm tưởng không thể tìm ra một khiếm khuyết từ
Tùng Anh, hoàn hảo và viên mãn tựa mặt trăng ngày rằm. Đâm ra tôi… tủi thân.
Chính tôi, khi hai đứa đã là một đôi, vẫn là đứa thường xuyên đòi chia tay vì
cái lí do vớ vẩn nhất Trái đất: “Em cảm thấy không xứng với anh!”. Những lúc
ấy, Tùng Anh thường gắt um lên:
- Em vừa
nói cái gì đấy? Em đang sống ở thời kì đồ đá à mà còn có những suy nghĩ tiêu
cực thiếu tiến bộ như thế? Em có bao giờ tự hỏi tại làm sao anh lại yêu em mà
không phải người khác không?
- Em
có... - Tôi yếu ớt gật đầu.
- Vì sao
nào?
- Em mà
biết thì em đã chẳng nói là em không xứng... - Tôi gần như bật khóc khi trả
lời.
Anh im
lặng thôi không cáu nhặng lên nữa, rồi kéo tôi vào lòng, thủ thỉ:
- Anh
phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Vì em hiểu anh, thế thôi. Em có cái nhìn
như xuyên thấu tâm can người khác ấy. Em giống bông hoa nhỏ, cần anh che chở
lắm, biết không? Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lớn lao như bây giờ
cho đến khi gặp được em. Đừng quan trọng chuyện anh là ai, anh có những gì, bởi một người phi thường thì chỉ
cần yêu một người bình thường mà thôi, anh muốn em hãy cứ là em
khi ở bên anh. Ngày mới quen, em đâu có bi quan như thế này?
Tôi
ngước lên nhìn anh, như con mèo run rẩy trong lòng bàn tay anh. Tùng Anh dịu
dàng lau nước mắt cho tôi, hạ giọng:
- Từ nay
cấm em đề cập lại vấn đề này một lần nữa. Anh không thích đâu.
Tôi gật
đầu như cái máy, hạnh phúc tràn trề...
- Vậy
anh sẽ yêu em bao lâu?
Tùng Anh
cười hiền hậu, xoa đầu tôi nhè nhẹ:
- Rất
lâu, người yêu ạ.
Tùng Anh
là thế, luôn luôn bí hiểm. Có điều, tôi hiểu anh rất rõ. Tôi biết câu trả lời
đó không hề mang tính chất khẳng định.
+++
Mùa thu
là khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau sâu đậm nhất. Chính xác là cuối thu.
Tôi
thích ngồi sau xe anh, áp mặt vào bờ vai rộng, nồng nàn mùi nước hoa quý phái,
át cả hương hoa sữa trên những con đường về đêm lung linh ánh đèn. Để nghe anh
hát véo von:
“...
Từng ánh mắt
Nụ cười
của em
Cho anh
quên đi nhọc nhằn
Niềm vui
mỗi khi thấy em...
Và anh
sẽ hát, từ sâu tận nơi trái tim này
Là người
con gái đanh đá, đã in vào trong lòng anh...
Từng
phút giây anh luôn thấy nhớ em
Từng phút giây anh luôn mong có em
Và từng phút giây anh chỉ muốn được
gần em
Để mình cùng trao nụ hôn em nhé...
Hãy nói ra nếu em thấy nhớ anh
Hãy cho anh biết nếu em rung động
Mỗi khi gần bên nhau, để anh được cầm
tay em...
Hạnh phúc nếu anh có em...”
Anh chắc không biết, mặt tôi cũng
đang đỏ bừng vì vui. Dứt hơi, anh quay lại tôi, hỏi hồn nhiên:
- Anh hát hay, em nhỉ?!
- Vâng, hay lắm.
Tôi cố nín cười... Con trai Bảo Bình
thích được nghe những lời tán dương từ người mình yêu, nhưng không được sáo
rỗng, mà phải thật lòng... Ôm anh chặt hơn, để rồi cảm nhận được nhịp đập cả
hai trái tim đang hòa vào nhau, ấm áp lắm…
Bên cạnh Tùng Anh, không cần phải cao
siêu, không cần phải thể hiện gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai một cô bé
ham học hỏi. Anh có thể ngồi hàng giờ để giảng cho tôi thế nào là nhận thức cảm
tính, thế nào là nhận thức lí tính, hay nói vanh vách về sự biến đổi khí hậu
toàn cầu cũng như chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Quan trọng là tôi biết tiếp thu,
hoặc cố gắng tiếp thu và tỏ ra hứng thú với những gì anh đang thể hiện. Ít ai
chịu đựng nổi tính tình kì cục của anh, họ khó mà hiểu được những kẻ chỉ sống
bằng tương lai, thi thoảng mới quay về ghé thăm thực tại. Tôi chấp nhận hết.
Bởi: “Những gì Bảo Bình
nghĩ, nửa thế kỉ sau người khác mới hiểu được”, tốt nhất hãy cứ để anh
hành xử theo cách mình muốn, chỉ cần khi đã mệt nhoài, anh vẫn nhớ còn có tôi,
là đủ…
Tùng Anh có nhiều cách biểu lộ tình
cảm rất độc đáo. Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói đều mang lại một bất ngờ nho
nhỏ. Đó là ngày 20/10 của năm trước, chúng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi
gào lên trong điện thoại:
- Tại sao phải bận vào ngày này chứ?
Em đã hẹn với Chi và Quân cùng đi ăn tối nay. Anh muốn em trở thành con dở hơi
đáng thương trong mắt họ phải không?
- Anh có muốn thế đâu. Nhưng công
việc là công việc. Tối nay có buổi gặp mặt với các doanh nhân thành đạt và tập
huấn kĩ năng cho cộng tác viên mới. Anh vắng mặt thì ai lo khâu tổ chức?
Tôi nức nở:
- Lúc nào anh chẳng có lí do chính
đá