Teya Salat
Vì Anh Nghiện Em Rồi

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322910

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

ng.

Tùng Anh dỗ dành:

- Ngoan nào. Em muốn chỉ năm nay hay
nhiều năm sau nữa chúng ta vẫn được ngồi ăn tối cùng Chi và Quân vào ngày này?

- Anh đi đi!

Tôi cáu tiết, đùng đùng tắt máy, ném
vèo điện thoại xuống gối, ôm mặt khóc tức tưởi. Bất hạnh chưa? Vậy là công việc
đã bắt cóc người tôi yêu mà tôi chẳng thể làm gì ngoài vật vã ăn vạ. Tùng Anh
gọi lại, tôi nhất quyết không nghe. Chẳng lằng nhằng được lâu, anh còn phải lo
giải quyết công việc, cũng đành để mặc tôi giận dỗi, khóc chán thì thôi. Tôi
thua!

Ngủ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã
gần 9h tối, tôi lọ mọ định bụng sẽ ra ngoài mua cái gì đó ăn cho no vỡ bụng ra,
xem ai đó có xót thương hay không. Bỗng điện thoại hiện số của Tùng Anh. Tôi
lao đến, vồ lấy điện thoại như hổ thấy mồi, rồi bắt máy bằng cái giọng vờ ngái
ngủ vô cùng giả tạo:

- Ưm… làm sao?

- Em ra ngoài ban công đi.

- Không ra.

- Nhanh lên. Anh vừa bị tai nạn, đang
đứng trước cửa nhà trọ em. Em không ra xem khi nào anh mất máu chết à?

- Cái gì?

Tôi bật dậy, chạy bổ ra mở cửa. Đập
vào mắt tôi là quả bóng bay hình Hello Kitty được nối bởi một sợi dây dài, một
đầu cố định vào viên gạch đỏ dưới đất, đang lơ lửng sát thành ban công. Tôi phì
cười, đưa tay kéo tóm lấy quả bóng bay, phát hiện một mảnh giấy gấp làm tư treo
kèm. Mấy dòng chữ như gà bới viết vội viết vàng:

“ Anh biết chỉ có nói thế em mới chịu
thò mặt ra nên đừng có dỗi anh nghe chưa? Xin lỗi công chúa, anh lại phải về
công ty ngay, chưa xong việc. Hôm khác anh sẽ đền cho em một bữa spaghetti tự
tay anh làm nhé. Anh yêu em lắm đấy…

P/s : Quà 20/10 của em anh gửi cô chủ
nhà, em tự xuống mà lấy. Hôn em.”…

Tôi vừa bực vừa buồn cười, vừa thương
vừa giận, cứ nhăn nhó rồi lại tủm tỉm một mình. Tùng Anh “dị” từ tính cách đến
những hành động. Cả cái việc tặng quà cũng không giống ai. Tự nhiên tôi thấy
tim đập rộn ràng, rất lạ. Anh đang bận bịu trăm công nghìn việc, vẫn cố dành
chút thời gian bày trò làm tôi vui… trong khi tôi chỉ biết nhõng nhẽo, chẳng bao giờ thông cảm cho anh. Tôi
thấy mình có lỗi quá…

Và đó là ngày 20/10 tôi hạnh phúc
nhất trong đời…

+++

Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu
rạn nứt.

Giải thích theo khía cạnh Vật Lý thì
cũng dễ hiểu. Mọi thứ khi gặp nhiệt độ cao sẽ nở ra, không nở được nữa thì phát
nổ. Chúng tôi cãi cọ thường xuyên. Với Tùng Anh, vẫn là công việc. Với tôi, vẫn
là cái tính trẻ con, cố chấp. Tùng Anh mải mê với mấy chương trình giới thiệu
sản phẩm, với mấy talk show, và triền miên với kế hoạch tìm người thay thế để
anh yên tâm lên đường du học. Còn tôi thấy những vấn đề đó quá vĩ mô so với một
chàng trai 20 tuổi. Cảm giác mỗi ngày anh càng xa tôi thêm một chút vậy, hụt
hẫng lắm. Tôi khóc nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không để anh biết, âm thầm
thôi. Và cũng không hề đòi chia tay, bởi có lần Tùng Anh nói với tôi:

- Em có hiểu ý nghĩa của những đường
chỉ tay không?

- Nghe nói nhìn vào lòng bàn tay có
thể đoán được vận mệnh, tương lai của mỗi người, phải không? - Tôi ngây ngô hỏi
lại.

Anh nắm tay tôi, dịu dàng:

- Anh không chắc, nhưng nếu đúng như
em nói, thì: số phận đều
nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Tất cả
đều do ta tự tạo nên. Chủ yếu là cách mỗi người nắm giữ ra sao và dẫn dắt số
phận mình đi đường nào mà thôi.

Tôi ghi nhớ lời anh dạy, và cố gắng
không làm điều gì để phải hối hận rồi ngụy biện do số phận. Chỉ có điều, tôi
quá ích kỉ, lúc nào cũng muốn giữ anh cho riêng mình, không chia sẻ với bất cứ
ai, kể cả công việc. Có lẽ điều đó khiến anh cảm thấy gò bó, phiền phức…

+++

Những ngày cuối cùng anh còn ở Việt
Nam, tôi tranh thủ và trân trọng từng giây phút hai đứa được bên nhau. Cứ nghĩ
đến cảnh nay mai thôi, mỗi đứa một nơi, và anh sẽ chẳng bên cạnh yêu thương, vỗ
về nữa khiến tôi không biết bao nhiêu lần phải kìm nước mắt. Tối hôm đó, chúng
tôi lang thang trên khắp những con đường quen thuộc, anh muốn giữ trong tim một
hình ảnh Hà Nội thật thân thương. Tôi vòng tay ra phía trước, ôm anh thật
chặt, chẳng muốn rời. Đêm cuối tháng Sáu, cái nóng vẫn hầm hập trên mặt đường
như hờn giận, cơn gió thoảng qua không đủ làm nguội bớt nỗi ưu tư… Tôi còn bao
điều muốn nói, mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỗng, anh đặt bàn tay anh lên
bàn tay tôi, ngập ngừng:

- Nguyên
à… chúng ta…chia tay nhé…

Tôi giật
bắn mình, như có luồng điện chạy ngang người. Lắp bắp:

-
Anh…anh vừa nói gì cơ?

Tùng Anh
siết bàn tay tôi chặt hơn.

- Anh
suy nghĩ kĩ rồi. Em không thể ở nhà đợi anh đằng đẵng từng ấy năm trời…

- Nhưng
anh đã nói là em cần anh che chở? - Tôi bàng hoàng, lạc cả giọng.

- Chính
vì thế - Tùng Anh nghẹn ngào - Em cần có người khác thay anh yêu em. Thay anh
chăm sóc em…

- Em
không cần! - Tôi òa lên.

- Đừng
cãi anh… Em trẻ con lắm.

- Nhưng
em…

Anh ngắt
lời tôi: