
u Vy dựa vào cửa sổ, ánh mắt có chút mệt mỏi.
A Thần thấy vậy cũng không hỏi nàng thêm. Hắn bỗng nghe được điện thoại
nàng, nói có chuyện cần hắn gấp. Nàng là chỉ khi muốn rời đi ở ẩn mới
đến tìm hắn. Chẳng lẽ Lãnh Phong làm gì nàng?
Nàng nhìn xa xăm. Mệt
mỏi! Chính là cảm giác này! Rất mệt mỏi! Nàng không muốn sẽ như thế này
nữa. Hắn đường đường là một nam nhân tuấn mỹ, thành đạt, bên người hắn
có bao nhiêu nữ nhân, tất thảy sẽ có bấy nhiêu nữ nhân đến tìm chuyện
với nàng. Thực không muốn nữa!
- Alô! Tiểu Vy, con có chuyện gì không? - Đầu bên kia điện thoại có giọng nói của Bạch Đỗ cha nàng vang lên.
- Ba, con muốn giải trừ hôn ước! Con thật mệt mỏi!
Bạch Đỗ im lặng. Ông sớm biết nàng sẽ gọi điện yêu cầu ông điều này. Từng
ngày như vậy, bao nhiêu tin đồn tai tiếng vang lên, ông cũng không nỡ để con gái mình đau khổ.
- Nếu con muốn như vậy, ba sẽ đồng ý!
Tiểu Vy cười nhẹ
- Cảm ơn ba! Cho con lời chào gửi thăm mẹ!
- Tiểu thư, đến đây thôi! - A Thần phanh lại, đỗ xe cách khu nhà hắn một dãy tòa nhà.
- Tôi sẽ ra nhanh! - Nàng đóng cửa xe, hai tay vẫn cầm khẩu súng bước về phía nhà hắn.
- Bạch tiểu thư? - Bảo vệ thấy nàng về một mình bỗng rất ngạc nhiên.
- Mở cửa! - Tiểu Vy cầm súng hướng phía bảo vệ ra lệnh.
Sau một hồi ở trong phòng, nàng thu dọn đồ của mình, bỏ lại tất cả đồ của
hắn đưa cho nàng và điện thoại, máy tính. Đồ của nàng chỉ vừa một chiếc
va li cỡ nhỡ, cũng vì vậy mà nàng hành động nhanh hơn.
- Bạch tiểu thư? - Nhân viên dưới ga ra thấy nàng đi xuống, tay cầm khẩu súng bỗng ngạc nhiên.
- Đi vào! - Tiểu Vy lấy chìa khóa xe chiếc Aventador của mình vội rời đi.
A Thần ngồi trong xe, thấy chiếc xe màu vàng của nàng rời khỏi cổng vội nhấn ga.
- Tiểu thư, cô sao rồi? - Qua micro hắn nói.
- Ổn rồi! Lãnh Phong sẽ ở đường lớn, giúp tôi thoát khỏi anh ta! - Nàng
ném chiếc va li ra bên cạnh, chỉnh lại micro cho vừa vặn.
Nàng là
không hề muốn rời xa hắn, nhưng nàng cũng không hề muốn phải thêm đau
lòng nữa. Rời bỏ hắn rồi, nàng cùng lắm sẽ là đau thương một thời gian
mà sống không có hắn.
Trên đường quốc lộ lớn, một siêu xe Lamborghini Reventon màu đen đang đối đầu với hai chiếc xe một vàng một đen kia.
Lãnh Phong ngồi trong xe Reventon bỗng đen mặt. Nàng nhất định phải làm
cách này để rời xa hắn?
Tiểu Vy mặt đanh lại, thiết lập xe ở chế độ
tự lái, vội cầm khẩu súng ngắm từ A Thần đưa cho ngó ra ngoài cửa sổ.
Nàng ngắm đúng bánh xe:
- Đoàng!!!
- Chết tiệt! - Lãnh Phong ngồi
trong xe rủa. Bánh xe hắn bị nổ lốp, không còn cách nào liền phanh lại.
Để cho chiếc xe Aventador của nàng vượt đi.
A Thần thấy đã ổn thỏa liền dừng xe lại, mở cửa đi xuống.
- Cạch!
- Cạch!
Hai tiếng lên đạn liên tiếp. Lãnh Phong khuôn mặt băng lãnh nhìn nam nhân mặc bộ vest đen đứng trước mặt.
- Nếu anh giết tôi! Anh sẽ không còn người nào để bảo vệ Tiểu Vy nữa! - A Thần ném một tập văn kiện xuống.
- Đây là thứ Tiểu Vy đã làm cấp tốc trên đường đi để đưa cho anh! Cứ tự
nhiên! - A Thần không mảy may họng súng kia, nhún vai lùi lại.
Lãnh Phong nhìn A Thần lên xe, nhấn ga rời đi. Hắn sắc mặt tái nhợt tựa
hẳn người vào xe, ánh mắt vẫn dừng lại ở tập văn kiện dưới đất. Điện
thoại trong túi vẫn rung lên bần bật. Hắn giật mình mở máy:
- Lãnh
Phong, ngài Bạch muốn giải trừ hôn ước. - Đầu bên kia, giọng nói của Lạc Hình có chút lo lắng. Thật lâu với tìm được cô con dâu thích hợp như
vậy, kể cả Lạc phu nhân cũng vui vẻ chấp thuận. Đám cưới đã chuẩn bị
xong xuôi. Ai lại chớp mắt đã muốn giải trừ hôn ước?
Hắn mím môi, cúi xuống nhặt tập văn kiện lên. Thật lâu sau, giọng nói có chút khàn khàn của hắn vang lên:
- Con sẽ liên lạc sau!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu Vy đứng tựa vào chiếc xe Lamborghini màu vàng của mình. Đuôi mắt xinh đẹp có chút dấu hiệu ướt át.
- Két! - Xe Ferrari màu đen đỗ lại bên cạnh nàng. A Thần đóng cửa đi đến.
- Ổn rồi chứ? - Nàng cất giọng hỏi.
- Đã xong rồi! Tiểu thư không sao chứ? - A Thần cởi áo khoác lên người nàng.
- Tôi không sao! - Nàng gật đầu một cách vô lực, vòng tay ra ôm hắn.
- Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi! - A Thần không mấy ngạc nhiên, cũng vòng tay ra ôm nàng an ủi.
- Thật xin lỗi... Làm phiền anh bấy lâu nay.. - Nàng nức nở, nước mắt liên tục chảy dài, ướt đẫm áo sơ mi hắn.
A Thần nhắm mắt. Hắn từ nhỏ vốn đã đi theo bảo vệ nàng, dần dần cũng bị
tình cảm chi phối bản thân. Những lúc nàng đau khổ, hắn luôn tự nguyện
làm chỗ dựa cho nàng. Ít nhất nàng cũng luôn liên lạc với hắn. Ít nhất
nàng cũng không quên hắn.
Tiểu Vy nấc nhẹ. Thống khổ dâng lên cực
điểm. Nước mắt nàng nặng trĩu mi, thân thể lạnh đến thấu xương run lên
từng hồi, cánh tay nàng vẫn ôm chặ