
vậy. Cậu có biết anh ta đứng thứ nhất trong top mĩ nam của Đài Bắc này không hả?- Cô bạn vẫn ngồi ở quầy lải nhải.
- Đúng rồi! - Nàng phì cười.
- Mà tớ phải biết ơn cậu lắm đó nha! Từ khi cậu vào làm ở đây, rất nhiều nam nhân đến đây ăn đó!
- Không có gì! - Nàng lau qua tay, cầm lấy chiếc khăn đi về phía bàn khác.
Lúc trước nàng đến thành phố D này đã xin vào làm ở quán cà phê. Vốn là chủ quán lại thân thiện như vậy, nàng một ngày đã được vào làm. Ở đây khá
dễ chịu, nàng muốn đến đi bao giờ cũng được. Nhưng là ở căn hộ kia cũng
chán, nàng sớm đã nói A Thần đi về thành phố A trước rồi, chẳng còn việc gì nên vẫn thường đến sớm tán gẫu với Hoan Kiều bạn nàng kia.
- Mình ra ngoài tưới chút cây! - Nàng cầm bình nước, mỉm cười với Hoan Kiều.
- Được được! Tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một chiếc bánh vị socola nha! - Hoan
Kiều vẫy vẫy tay, vì quán mới sáng sớm nên chưa có khách.
Đó chính là điểm thú vị của nàng. Nàng có thể ăn ở đây bao nhiêu tùy thích a!
- Vị tiểu thư xinh đẹp này! Mua báo đi! - Một cậu nhóc chừng 8 tuổi chạy ra kéo kéo váy nàng.
- Trời ạ! Sao cháu lại ở đây? - Tiểu Vy quỳ xuống. Đưa tay véo cái má phấn nộn của cậu bé.
Đây là Jimmy, cậu bé ngoại quốc này có một mái tóc màu vàng rất đẹp và đôi
mắt màu xanh lam nữa. Mỗi sáng sớm Jimmy đều cầm báo đến đưa cho nàng,
mặc dù nàng là không có nói nha.
- Cháu đi mua báo cho bố! Tiện mua cho dì luôn! - Jimmy cười cười, xoa mái tóc vàng mượt.
- Ủa Jimmy! Mấy cô bé của Jimmy đi đâu rồi? - Nàng phì cười. Mỗi lần cậu
nhóc này đến luôn có mấy cô bé xinh xắn đi theo sau mà?!
- Cháu đuổi về hết rồi! Thật phiền! - Jimmy chu cái môi lên, tỏ vẻ khó chịu khi nàng đề cập đến mấy cô bé kia.
- Chịu thôi! Ai bảo số cháu đào hoa quá mà! - Tiểu Vy cười.
- Ủa! Mà dì xinh đẹp như vậy sao không có anh nào? - Jimmy hai tay đút túi quần, thản nhiên hỏi.
- Dì không thích! - Nàng cười. Cậu nhóc này lớn lên nhất định sẽ là một
công tử đào hoa, phá phách mà xem. Nàng bắt đầu chú ý đến miếng băng dán cá nhân trên khuôn mặt cậu nhóc.
- Cái này là sao đây? - Nàng nhíu mày.
- À! Cháu đánh nhau đó a! - Jimmy cười tươi.
- Nhóc con! Vào đây! - Nàng cười.
Jimmy tí tởn chạy vào. Hoan Kiều thấy vậy cười:
- Nè nhóc! Chào dì một tiếng đi!
- Ai nói chuyện với gì? - Nhóc Jimmy thờ ơ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.
Hoan Kiều tức giận, hai tay chống nạnh nhìn cậu nhóc này. Thật là ngang
bướng! Jimmy lấy một cái kẹo cao su trên quầy, bóc vỏ đưa vào miệng. Từ
đầu đến cuối không chút để ý đến cô.
Tiểu Vy cười, lấy một miếng băng cá nhân khác, cẩn thận băng cho cậu bé.
- Đau không? - Hoan Kiều hỏi.
- Thấy có đau không? - Jimmy vẫn lạnh nhạt nói với Hoan Kiều.
- Được rồi nhóc! Về nhanh ăn sáng đi! - Nàng mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc.
- Cảm ơn dì! I love you! - Jimmy hôn lên má nàng, vội cầm tờ báo vẫy tay với nàng rồi chạy đi.
- Sao thằng nhóc đó không thèm chào mình? - Hoan Kiều hậm hực giậm chân.
Nàng không nói gì, ngồi trên ghế nhâm nhi cốc trà sữa. Ánh mắt chăm chú vào tờ báo mà cậu nhóc vừa nãy đưa cho nàng.
- Leng keng! - Tiếng chuông cửa vang lên, nàng không vội đứng dậy. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tờ báo.
- Chào quý khách! Mời ngài ngồi! - Hoan Kiều nở nụ cười thân thiện. Nhất
thời bị vẻ đẹp của nam nhân trước mặt làm mê mẩn. Nam nhân này mặc một
bộ vest đen lịch lãm, làn da màu đồng khỏe mạnh. Khuôn mặt tuấn mỹ, đôi
mắt sâu, hẹp dài tuyệt đẹp, chiếc mũi cao tinh tế thẳng tắp, cánh môi
lạnh bạc hút hồn. Nhìn qua cũng biết nam nhân này có quyền thế lớn cỡ
nào. Hoan Kiều choáng váng, hoàn toàn quên mất anh ta là ai.
- Tiểu Vy, đến cậu đó! - Hoan Kiều nở nụ cười tươi rói đi đến bên quầy, huých huých tay của nàng.
- Được rồi! - Nàng thở dài, cầm quyển sổ nhỏ và cây bút đứng lên.
Hắn ngồi ở bàn, ánh mắt thâm trầm quan sát người con gái nhỏ nhắn đang đứng ở quầy. Nàng mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt tuyệt đẹp tôn lên làn da
trắng nõn cùng đường cong hoàn hảo của nàng, mái tóc thả dài tuyệt đẹp
làm hắn mới nhìn đã muốn chạm vào.
Hai tháng qua, thời gian này đã
làm hắn bao nhiêu thống khổ, đau đớn. Hắn nhớ nàng, thực sự rất nhớ
nàng, cái cảm giác này đã dày vò hắn không ít sau bao nhiêu ngày qua.
Tiểu Vy đi đến bên bàn, ánh mắt bình thản như hồ nước vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sổ nhỏ trên tay nói:
- Quý khách dùng gì ạ?
Phát hiện ánh mắt nàng không hề nhìn mình, Lãnh Phong có chút thất vọng. Hắn dựa cả người vào ghế, giọng nói thâm trầm vang lên:
- Một ly cà phê đen!
Mi tâm nàng có chút giật giật, nàng nhớ hắn lúc đi cùng nàng vào quán cà
phê luôn gọi cà phê đen, hơn nữa giọng nói của hắn với khách này rất
giống. Lắc đầu nhẹ. Sẽ không có chuyện hắn đến tìm nàng đâu. Tuyệt đối
không!
- Còn gì không ạ?
- Cho tôi một chiếc bánh kem vị