
nhớ lại khi mình cùng với một nhóm nho sinh chạy theo Sun Joon đến tận cổng vào Phán thôn. Cô nhớ lại hình ảnh chàng
bình thản đi giữa đám quan quân. Hình như chàng đã nói gì đó với cô. Là
gì nhỉ? Sau khi lịch sự xin phép người dẫn đầu nhóm lính, chàng đã đến
bên cô, cười và nói điều gì đó…
“Ta sẽ về ngay.”
Phải
không nhỉ? Đúng rồi, chàng đã hứa sẽ quay trở lại ngay. Sun Joon đã hứa, thì nhất định sẽ quay về. Dù chàng có nói rằng trời là đất, trăng là
mây thì cô cũng sẽ tin.
“Sun Dol à.”
“Vâng, thưa công tử!
Công tử nhận ra tôi chứ? Từ nãy đến giờ công tử cứ ngồi thừ ra như thế,
đáng sợ lắm. Giờ công tử đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá.”
“Giai Lang huynh thế nào rồi? Tả tướng đại nhân đã làm gì rồi?”
“Phía bên nhà cũng đang rối tinh rối mù. Lão gia vẫn còn đang lúng túng vì
quá bất ngờ. Nhưng nhất định lão gia sẽ có cách thôi, công tử đừng lo.
Dù gì lão gia cũng là Tả tướng mà.”
“Nhưng sao ngươi lại đến đây?”
“Thiếu gia dặn tiểu nhân phải ở bên cạnh công tử.”
Yoon Hee chụp lấy cổ tay Sun Dol.
“Ngươi gặp anh ấy rồi sao? Hả?”
Sul Dol ngân ngấn nước mắt, hắn lắc đầu.
“Hình như thiếu gia cũng đã linh tính sẽ có chuyện chẳng lành, nên khi về nhà cách đây mấy ngày, thiếu gia đã dặn nếu như có bất kỳ chuyện gì xảy ra
với thiếu gia, tiểu nhân nhất định phải ở bên cạnh công tử…”
Ngay lúc đó, Yong Ha vội vàng chạy đến.
“Đại Vật, cậu vẫn ổn chứ?”
Yong Ha nhìn Yoon Hee lo lắng, vừa định đưa tay ra ôm vai Yoon Hee thì Sun
Dol gạt đi. Sul Dol nhìn Yong Ha với ánh mắt tóe lửa như muốn nói đừng
hòng chạm vào ngươi sè trở thành phu nhân của thiếu gia. Trước ánh mắt
đầy uy hiếp của Sul Dol, Yong Ha đành rụt tay lại.
“Đây không phải là lúc để nhìn ta với ánh mắt đó đâu, thật là!”
“Nữ Lâm sư huynh! Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Không may là hôm nay lại trúng ngày Tây Chưởng nghị có việc phải ra ngoài.
Giờ huynh ấy sắp về rồi. Khi về đến sẽ cho tiến hành Trai hội ngay.
Nhưng lúc này cần phải tìm hiểu xem phía Binh tào thế nào đã. Ta đã cử
người đi nghe ngóng, nhưng vẫn chưa thấy về. Ta cũng sắp phát điên rồi
đây.”
Yong Ha liên tục đi qua đi lại trước sân Đông trai. Rồi hắn chạy vào Trung nhị phòng. Jae Shin đang ngồi yên lặng trong căn phòng
tối. Như muốn nuốt đi cơn giận, Jae Shin nuốt luôn cả tiếng thở của
mình. Sau khi nhìn thấy gã, Jong Ha hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Ngay lúc này đây, người đang muốn phát điên nhất chính là Jae Shin. Yong Ha ngồi xuống bên cạnh gã, thở dài.
“Huynh cũng ngoan đấy. Cố nhịn một chút nữa đi. Nhất định sẽ có cách.”
Yoon Hee vào phòng và ngồi xuống cạnh họ. Sul Dol ngồi ngoài cửa, nhờ thân
hình to lớn của hắn mà căn phòng được ngăn cách với bên ngoài.
“Giai Lang huynh đã hứa rồi. Huynh ấy sẽ sớm quay trở lại thôi. Hơn nữa huynh ấy cũng không có tội gì cả. Mọi chuyện sẽ qua giống như Trai hội lần
trước thôi…”
“Đồ ngốc! Các ngươi nghĩ triều đình giống như Trai hội sao?”
Jae Shin nghiến răng gầm gừ. Yong Ha ôm trán, nói một cách khó nhọc:
“Phía Binh tào đã nắm được thông tin Hồng Bích Thư là nho sinh Sung Kyun Kwan rồi. Nếu nói ngược lại, thì bất cứ nho sinh Sung Kyun Kwan nào cũng có
thể bị nghi là Hồng Bích Thư. Nhưng dáng người của Giai Lang lại giống
với Hồng Bích Thư, hơn nữa vào cái ngày bích thư được dán trước cửa nhà
Binh phán, cậu ấy lại bị hiểu lầm là ăn trộm lẻn vào nhà. Và còn bị lộ
mặt với Phù Vân Hoa! Đúng ngay ngày hôm đó! Tệ hơn nữa là, cậu ấy còn
nói dối đám nho sinh chúng ta rằng chưa từng đến đó nữa.”
“Nhưng
Hồng Bích Thư đã hoạt động từ trước khi hai chúng tôi vào trường, hơn
nữa cũng có rất nhiều bằng chứng chứng minh Giai Lang huynh không phải
là Hồng Bích Thư kia mà.”
“Dĩ nhiên là có bằng chứng chứng minh
cậu ấy không phải là Hồng Bích Thư. Nhưng nếu đã có ác ý, thì họ hoàn
toàn có thể biến những bằng chứng ấy thành vô nghĩa.”
Mặt Yoon
Hee dần dần tái đi, cô cúi đầu nhìn chăm chăm xuống sàn phòng. Yong Ha
muốn vỗ vai cô an ủi, nhưng ánh mắt dữ tợn của Sun Dol vẫn đang theo dõi gã.
“Dù gì chuyện lần này cũng là màn trả thù hẹp hòi của Binh
phán. Chắc ông ta sẽ thả Sun Joon ra sau khi đã hù dọa thỏa thê thôi.
Ông ta sẽ nể mặt Tả tướng mà không dám làm gì Sun Joon đâu. Chúng ta
cũng phải cố gắng hành động thật nhanh trước khi lớn chuyện. Sẽ mất
khoảng hai đến ba ngày để tin này đến tai hoàng thượng, nhưng nếu đêm
nay chúng ta chuẩn bị xong và dâng sớ trình ngay, có thể Người sẽ biết
tin này sớm hơn. Những sớ trình từ Sung Kyun Kwan gửi đi, cho dù có là
chuyện nhỏ đến mấy hoàng thượng cũng phải đích thân đọc. Nếu được vậy
thì Giai Lang sẽ sớm trở về thôi.”
“Mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy chứ?”
“Chúng ta phải làm cho mọi chuyện trở nên suôn sẻ.”
“Nhỡ như chỉ trong một ngày thôi huynh ấy cũng bị thương thì…”
“Nếu không có lệnh của hoàng thượng thì không ai được đánh nho sinh Sung
Kyun Kwan cả, dù c