
hỉ là một roi. Khi nãy cậu không thấy à? Họ mang cả
dây trói đến, nhưng có dám làm gì đâu, chỉ đưa cậu ấy đi thôi. Vậy nên
không cần phải lo đâu.”
Yong Ha an ủi Yoon Hee, nhưng cũng có vẻ như hắn muốn động viên chính mình vậy.
“Này, Đại Vật? Ngươi cũng biết rồi sao?”
Bị Jae Shin hỏi bất ngờ, Yoon Hee không hiểu gã muốn nói gì. Nhưng rồi cô
cũng nhận ra, Jae Shin đang muốn hỏi có phải cô đã biết chuyện gã chính
là Hồng Bích Thư. Yoon Hee gật đầu. Jae Shin thấy vậy, mặt lại càng tái
đi.
“Vậy thì Giai Lang cũng biết luôn rồi. Tên tiểu tử ngu ngốc!”
Trong ngục. Không giống những tù nhân khác bị nhốt chung với nhau, Sun Joon
yên lặng, nhắm mắt ngồi xếp bằng trong một gian riêng lẻ. Dáng ngồi của
chàng khiến cho những tù nhân trong ngục tò mò về thân thế của chàng, và về lý do chàng bị bắt giam vào đó. Nhóm tù nhân đang xì xà xì xầm bàn
tán thì bỗng nhiên im bặt. Một viên quan nào đó vừa mới bước vào. Nhóm
tù nhân không biết người đó là ai, nhưng họ cảm nhận được, người này có
chức tước cao hơn hẳn những người họ từng gặp. Viên quan đó đến đứng
ngay trước gian của Sun Joon.
“Cuối cùng ta lại gặp cậu trong tình huống này.”
Sun Joon không hề mở mắt. Vì chàng không muốn gặp người này chút nào.
“Người làm Binh phán mà lại không thể minh bạch công tư, thật lo cho tương lai đất nước.”
“Chuyện công là chuyện công, chuyện tư dĩ nhiên là chuyện tư rồi. Ta luôn phân
biệt rạch ròi hai thứ đó. Ta không quan tâm đến chuyện cậu ngỏ lời với
con gái ta rồi lại từ chối vì lý do không hợp tuổi. Người mà Binh tào
chúng ta bắt được, chắc chắn là Hồng Bích Thư. Suốt thời gian qua, chỉ
vì cậu mà không biết bao nhiêu lính tuần đã phải chịu khổ rồi.”
Sun Joon im lặng, không nói thêm gì nữa. Trong tình huống này, chàng không
thể phủ nhận, mà cũng không thể thừa nhận bất cứ điều gì. Binh phán vừa
cười vừa nói:
“Có vài người sẵn sàng đứng ra làm chứng chính cậu
là Hồng Bích Thư. Bây giờ Tả tướng đại nhân cũng không thể làm gì được.
Nếu phía nhà bên đó có ý muốn xem tuổi lại, những lời khai của đám nhân
chứng sẽ thay đổi cũng nên…”
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
“Tại sao? Chỉ là xem tuổi, tại sao lại không chịu làm?”
Giọng nói của Binh phán vang khắp nhà ngục. Nhưng mắt và môi Sun Joon vẫn
không hề hé ra. Khuôn mặt chàng càng bình thản, Binh phán lại càng nổi
điên hơn. Con gái ông đang vì nhớ nhung khuôn mặt này mà mất ăn mất ngủ, vậy mà tên tiểu tử này chẳng hề có chút tình cảm nào với nó dù chỉ bằng cái móng tay.
“Sau khi nghe tin hôn sự bị hủy bỏ, con bé đã tuyệt thực suốt từ đó đến giờ, chỉ nằm một chỗ mà thôi.”
“Hôn sự đó chưa hề bắt đầu, nên không thể nói là bị hủy bỏ được.”
Nắm tay của Binh phán run lên vì giận. Nhưng ông vẫn cố nén giọng nói:
“Đã đến nước này rồi có lẽ không còn gì để nói nữa. Cho dù phía nhà cậu có
năn nỉ bắt đầu lo đám cưới trở lại, ta cũng sẽ từ chối. Không phải dây
dưa gì với cậu, thật may cho con gái ta. Suýt nữa thì giao nhầm nó cho
tên tội đồ Hồng Bích Thư rồi. Hay là ta phải cảm ơn người xem tuổi nhỉ?”
Binh phán cười lạnh lùng bước ra khỏi ngục. Bên ngoài đã có năm viên quan
của Tư Hiến phủ chờ ông từ lúc nào. Binh phán lấy làm lạ liền hỏi:
“Giữa đêm thế này, có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi được báo rằng Binh tào đã bắt được kẻ tình nghi là Hồng Bích Thư. Chúng tôi có lệnh áp tải hắn về Tư Hiến phủ.”
“Cái gì? Tại sao lại giao Hồng Bích Thư về Tư Hiến phủ?”
Vẻ ngạc nhiên của Binh phán trông vô cùng giả tạo.
“Tư Hiến phủ chúng tôi đã điều tra vụ này từ rất lâu rồi. Nghe nói người bị bắt là nho sinh Sung Kyun Kwan? Vậy đúng ra đại nhân phải chuyển hắn về Tư Hiến phủ ngay chứ, tại sao còn giữ lại ở Binh tào? Chẳng lẽ đại nhân không biết tất cả những nho sinh Sung Kyun Kwan phạm tội đều thuộc phần quản lý của Tư Hiến phủ hay sao?”
“Khoan…khoan đã! Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng chính xác chứng minh người bị bắt là Hồng Bích Thư…”
“Chuyện đó sẽ do chúng tôi trực tiếp điều tra. Mong Binh tào hợp tác, giao người cho chúng tôi.”
“Vậy xem ra ta không thể làm gì được nữa rồi.”
Binh phán vờ như bỏ cuộc, quay sang nói với viên thư lại:
“Dẫn họ đến phòng giam khi nãy.”
Sau khi nhóm người kia đi khuất, Binh phán nhanh chóng nói nhỏ với viên quan chính lang đứng bên cạnh:
“Gom giấy tờ bằng chứng bắt Lee Sun Joon lần này giao qua cho Tư Hiến phủ. Nhưng những gì không cần thiết thì phi tang hết đi.”
“Vâng! Tiểu nhân hiểu rồi ạ.”
Binh phán nhìn về phía nhà ngục, nheo mắt nói:
“Vậy xem ra, Lee Sun Joon không phải là do Binh tào giết, mà là Tư Hiến phủ
rồi. Bị Thiếu luận giết con trai, cho dù có là Tả tướng cũng làm được
gì. Cả ta cũng vậy.”
Có thể thấy rõ, môi Binh phán đang run như cố nén cười.
“Thiếu gia!”
Là giọng cùa Cha Deok Gu gọi Yong Ha. Hắn vừa mới bước ra khỏi phòng để
đến Minh Luận đườn