XtGem Forum catalog
Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211513

Bình chọn: 8.00/10/1151 lượt.

g chăn rồi mang chậu rửa ra ngoài. Một trai bộc
đứng sẵn ngoài sân, xách theo thùng nước và một cái gáo vội chạy đến múc nước cho chàng. Trong lúc đó, Yoon Hee xếp gọn chân mền lại.

Sun Joon mang chậu nước trở vào trong phòng rồi rửa mặt trước. Từ trước đến giờ Yoon Hee chỉ toàn rửa mặt ở nhà bếp, nên không quen với việc rửa
mặt trong phòng. Cô quan sát thật kỹ động tác của Sun Joon.

Sun
Joon cởi chiếc mũ chụp đầu ra trước, Yoon Hee cũng làm theo. Rửa mặt
xong, chàng còn xắn gấu quần lên rửa cả bàn chân. Yoon Hee nhìn thấy một lớp lông đen rậm trên bàn chân và cẳng chân trắng ngần của chàng. Cô
lén xắn quần của mình lên so sánh. Chân cô gần như không có chút lông
nào. Cả cỡ bàn chân cũng nhỏ hơn so với Sun Joon nhiều. Yoon Hee lấy tay che hai bàn chân rồi ngồi thu người lại. Có lẽ vì sự khác biệt quá lớn
ấy, Yoon Hee bỗng cảm thấy bàn chân và cẳng chân của Sun Joon thật sự
rất… đàn ông.

Sau khi rửa xong, Sun Joon mang chậu nước để ra
ngoài. Trai bộc liền chạy lại, đổ toàn bộ nước cũ đi rồi múc đầy một
chậu mới. Vì xấu hổ, Yoon Hee len lén mang chậu nước vào phòng trước khi người khác kịp nhìn thấy bộ quần áo ngủ của cô. Yoon Hee quay lưng vào
trong, ngồi đối diện với cửa phòng rồi bắt đầu rửa mặt. cô phải vật vã
lau cả người trong khi vẫn mặc quần áo nên không còn tâm trí đâu quan
tâm Sun Joon đang làm gì sau lưng mình. Sau khi rửa mặt và rửa chân
xong, Yoon Hee đặt chậu nước ra ngoài hiên rồi đóng cửa, từ từ xoay
người lại.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến hai chân Yoon Hee như bị
rút hết sức lực, cô thả người ngồi phịch ngay xuống sàn. Sun Joon đang
quỳ gối trên sàn, quay lưng về phía Yoon Hee. Búi tóc của chàng được
tháo ra, thả dài đến ngang lưng. Bên dưới mái tóc hiện ra tấm lưng trần. Và chiếc áo ngủ vừa mới đây thôi chàng còn mặc, giờ đã nằm rũ trên cánh tay.

Vì bất ngờ, hai mắt Yoon Hee mở to như mất hồn, nhìn chằm
chằm vào cơ thể của Sun Joon. Tất cả, từ bờ vai mở rộng, hai cánh tay
với cơ bắp vừa phải, đến sống lưng thẳng tắp chạy dài xuống phần eo nhỏ, và cả cặp mông nhẹ nhàng thay đổi theo từng cử động của chàng, đều lọt
vào mắt cô. Rồi ánh mắt Yoon Hee lại dịch chuyển lên phần ngực và đầu
Sun Joon, chứng kiến nó biến mất sau lần áo mỏng.

Thắt xong dây
đai lưng, Sun Joon dùng tay vuốt thẳng tóc, vô tình phát hiện ra Yoon
Hee đang ngây người nhìn chàng ở phía sau. Giấu đi sự xấu hổ, chàng nở
nụ cười nói:

“Cậu phải giả vờ như không thấy rồi quay đầu đi chứ, sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?”

Yoon Hee muốn trả lời là không phải mình đang nhìn chàng, nhưng khuôn mặt cô cứ đỏ bừng lên, rồi như tất cả máu trong người cô đều dồn lên cuống
họng, chặn hết mọi điều cô định nói. Sun Joon đang định lấy áo mới ra
mặc thì lại thôi, chàng quay sang nhìn khuôn mặt như đang bốc hỏa của
Yoon Hee. Rồi chàng bước về phía cô, quỳ xuống ngay đối diện.

Yoon Hee cứng đờ người, thậm chí còn không thể la lên. Thêm vào đó, cặp mắt
cô lại sỗ sàng không chịu nhìn đi chỗ khác. Cơ bắp và khuôn ngực của Sun Joon khiến cho mặt Yoon Hee càng lúc càng đỏ hơn.

Hai đầu nhũ
đêm qua môi cô chạm phải qua lớp vải mỏng, đang nằm cân đối trên ngực
chàng, bên dưới là khung xương sườn đầy đủ cơ bắp như những họa tiết
tuyệt đẹp, khác hẳn với Yoon Sik em cô, vì bệnh tật nên chỉ có da bọc
xương. Ngoài ra, lớp lông đen mỏng chạy dài từ rốn xuống dưới hiện rõ
mồn một khiến cô cực kỳ bối rối. Đặc biệt là thứ lớp lông ấy bao quanh
mặc dù đã được chiếc quần che đi nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng
khiến đầu óc Yoon Hee rối tung đến nỗi cô gần như quên cả thở.

Sun Joon nhích lại gần Yoon Hee rồi cúi người xuống, đưa tay sờ trán cô,
mặt đầy lo lắng. Nhưng phần ngực và lớp lông lồ lộ dưới cánh tay chàng
cũng vì thế mà gần mắt Yoon Hee hơn bao giờ hết. Hơi thở đầy nam tính ập đến trước mặt, cộng thêm đòn tấn công thị giác, khiến hồn vía Yoon Hee
biến thành khói mỏng, lìa khỏi thân xác. Thấy Yoon Hee như vậy, Sun Joon nhíu mày, lo lắng nói:

“Hình như cậu bị sốt rồi. Mặt đỏ ghê lắm. Còn toát cả mồ hôi lạnh nữa này.”

Yoon Hee cố kìm nén để không hét lên nguyên nhân mọi chuyện là vì chàng, cô tránh người sang một bên, lấy tay che mặt rồi nói:

“Cứ mặc kệ đi, tôi sẽ khỏe lại ngay thôi, huynh mặc áo vào đi.”

“Cậu không sao thật chứ? Hay tôi kêu người bên phòng thuốc sang nhé?”

“Huynh làm ơn mặc áo vào đi!”

Sun Joon vội vàng gom quần áo mặc vào. Yoon Hee thì nắm sấp người xuống sàn nhà, cực khổ dỗ dành trái tim đang nhảy nhót tưng bừng của mình. Không
biết sau này cô còn phải nhìn cảnh đàn ông cởi trần bao nhiêu lần nữa?
Nếu ngày nào cũng như thế này thì cô biết làm sao? Đến khi nào cô mới có thể điềm nhiên nhìn họ thay quần áo như không có chuyện gì xảy ra? Để
làm vậy, có khi cô phải thât sự trở thành đàn ông, chứ không phải chỉ
giả vờ là đàn ông như lúc này nữa.

Sau khi mặc quần áo và áo
khoác ngắn xong, Sun Joon lại đi về phía Yoon Hee để xem bệnh tình cô
thế nào. Yoon Hee chưa thể trấn tĩnh hoàn