Snack's 1967
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 7.00/10/301 lượt.

lã vã,công nhận khu rừng này rộng quá trời,mà cũng kỳ,sao lại có nhiều địa hình khác nhau trong khu rừng? Liệu có gì đó nàng chưa nhận ra? Phải chăng miếng ngọc đang thử thách nàng? Chắc thế rồi....

Đi bộ một hồi cũng thoát ra khỏi sa mạc,nhưng lạ thay bây giờ không khí trở lại bình thường rồi...Nàng mừng thầm suy nghĩ,chắc là hết nóng lạnh rồi...yên tâm được chút phần nào.Vui sướng chạy nhanh đi ngắm những bông hoa dại mọc bên lề rừng,nàng hái một bông hoa to và đẹp nhất ,xé từng cánh mỏng tung lên thật là nhiều .

Rồi nàng ngắm nhìn chúng,mà từ xa không thấy có những bóng dáng nhỏ nhỏ thon thon đang nhìn chằm chằm nàng rất hận thù...Nàng đột nhiên thấy sợ hãi,nghe có tiếng gì đó....! Cứ vang lên tiếng động rồi lại tiếng kêu,nàng thực sự nhận ra có một con gì đó hoặc nhiều con ở đây...từ từ lùi lại phía sau,mắt liếc quanh để xem liệu là con gì đang dọa nàng phát khiếp ..!

- A....a...

Nàng giật mình,ngã xuống bãi đất,một con rắn hổ mang to và khổng lồ đang kè kè trước con mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của nàng....Con rắn ấy hình như đang rất đói,và nàng chắc rằng nàng đang được nó khẳng định là bữa ăn của hôm nay...Chắc thịt nàng rất ngon nha !

Nhắm tịt mắt lại lo sợ,nàng lại nhận được một lời khuyên nữa từ miếng ngọc bội,ánh sáng tím ấy lại chiếu vào,và kèm theo một lời nói khẽ rất khẽ:

'' Hãy nghĩ,đó chỉ là 1 con rắn nhỏ bé,dùng sức mạnh bóng đêm để giải quyết nó đi,công chúa ''

Nghe đến từ công chúa,nàng giật bắn mình,đúng rồi,mình là một công chúa mà ! Mình có sức mạnh của bóng đêm vĩ đại,mình mang bên trong dòng máu hoàng tộc thế giới đêm trên cung trăng.Tại sao lại phải sợ một con rắn như thế...Nàng đứng phắt dậy,mắt đăm đăm nhìn vào mắt con rắn,như rất là hiểu nàng đang định làm gì..Con rắn trườn nhanh lao tới chỗ nàng,lập tức tay nàng không thể kiểm soát được,tung một loạt ánh sáng màu trắng đen vào thân con rắn làm nó ngã chao đảo....

Wao,hay quá...Mình đã hạ được nó chỉ một chiêu thôi sao? Nàng phấn khởi nhìn lại bàn tay mình,sao lại kỳ diệu như thế nhỉ? Làm công chúa cũng có lợi quá đi mất thôi !

Nhưng chưa đâu,con rắn ấy còn rúc rẩy ,cố trườn dậy và lê lết đến chỗ nàng trả thù,trong giây phút bối rối nàng bị vấp một cục đá và ngã xuống,nhưng con rắn ấy đang tới gần,rất gần nàng....Làm sao đây? Nó sẽ ăn thịt mình mất,không..không được,mình không muốn làm mồi cho nó.....Ngọc bội,giúp ta đi...giúp ta..!

Liệu nàng có được ngọc bội cứu thoát,liệu nàng có bị hàm răng nhọn của con rắn ấy cắn vào và ăn thịt? Liệu có phải là....số nàng đã chấm dứt?

- Chờ chương sau nhé m.n <3 <3

CẢNH BÁO TIẾP: Nếu hết gian nan ,chưa chắc sẽ không có biến chứng ! Lại tiếp tục mỉm cười nhé,vì lại sắp có một sự kiện mới trong truyện rồi nè ! m.n làm ơn để cái nhận xét ở dưới,nếu không có nhận xét góp ý....Mình sẽ..........bỏ topic luôn ! =3

Nàng chợt nhận ra,sau khi cầu nguyện thì miếng ngọc bội vẫn im lặng không nói gì? Tại sao lại thế? Nó bảo vệ cho nàng mà ? Chẳng lẽ nàng phải tự lực tiêu diệt con rắn khổng lồ này? Nhưng..nó sẽ là một quá trình dài đấy,liệu nàng có thể vượt qua không?

Con rắn không hề chờ đợi sự tấn công từ nàng mà lao ngay vào người nàng,nhanh thoăn thoắt nàng tránh sang một bên,mắt con rắn ngày càng đỏ rực và cay độc,nó kêu lên một tiếng ư ư,rồi sau đó nhìn quanh...Có một bầy rắn con thân bằng một nửa con rắn mẹ đến bên nó.Tất cả đều mang vẻ đắc ý,nàng nhất định sẽ bị đánh bại thôi.!

Nhưng lạ thay,bây giờ miếng ngọc bội mới có phản ứng,nó giúp nàng không run sợ...nhưng đổi lại,nó thì thầm vào suy nghĩ của nàng một câu :

'' Tự tiêu diệt nó đi,công chúa,bằng sức mạnh của mình...Cô làm được''

* Đúng vậy,tôi sẽ thử * ..Nàng đáp lại câu nói của ngọc bội.Nhắm mắt lại rồi từ từ nghĩ kế,sau đó nàng đột nhiên nghĩ ra một cách khác,và cũng suy ra điểm yếu của bọn rắn kia.Là đôi mắt,bọn chúng sẽ chết dần nếu mắt bị tổn thương,xong xuôi phân tích,nàng mở hé mắt rồi mở to ra,lấy một cành cây rồi dùng sức mạnh bên trong mình có,làm cho cành cây đó lơ lửng và bay về phía con rắn to nhất,con rắn hất đuôi làm cành cây bay sang một bên,và kêu một tiếng đắc thắng.

'' Hừ,muốn làm nó mất tập trung để phục kích,chỉ có cách làm cho con mẹ nhìn về phía những con rắn con ''

Nàng suy nghĩ, bực mình cố sử dụng thêm nhiều cành cây con khác,hạ những con nhỏ trước....Những con rắn nhỏ bị cành cây đâm vào mắt,lăn ra đơ người không thể làm gì cả,cuộn tròn lăn lóc như không kiểm soát được,vì chúng không thấy đường,và sinh lực sống đang cạn kiệt dần..Từng con kêu lên làm con rắn mẹ chú ý,trườn tới bên chúng...

Nhân lúc ấy,nàng sử dụng cành cây to nhất,cộng thêm với ma pháp của mình,cành cây nhanh chóng bay vút tới chỗ con rắn mẹ,không tự vệ được vì không chú ý,con rắn to ấy cũng lăn đùng ra mà ngã xuống đất.

Nàng cười đắc ý.Haha,vậy là bọn ngươi đã bị ta tiêu diệt rồi... Vội vàng mừng thầm,rồi nàng nhanh chóng nghĩ thêm kế an toàn hơn,nàng đào một cái