Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323001

Bình chọn: 8.5.00/10/300 lượt.

sang nhìn nàng đang cười tít cả mắt,lay lay tay:

- Linh tỷ,đằng kia có một mê cung,chúng ta thử vào để chơi tìm lối ra nha - Kèm theo là nụ cười hết sức thân thiện gần gũi,nên nàng không chần chừ mà đáp lại:

'' được,ta khoái trò này lắm''

- Vậy vào thôi -Nói xong,Thiên tuyết dẫn nàng vào bên trong,càng đi càng mất hút,bóng dáng họ dường như không xuất hiện nữa...

Nhưng chỉ có Thiên tuyết mới tìm thấy lối ra thôi,bởi vì cô là người tìm ra nơi này,từ lúc nhỏ bị lạc ,...Cũng chính vì thế,cô đã tìm được lối ra,nên giờ mới dám dẫn nàng vào đó chứ...

- hazz,làm sao đây? Nhiều lối quá đi chỗ nào bây giờ? -Nàng thở dốc ngạc nhiên nhìn quanh,toàn là hẻm thôi,mỗi con hẻm đều cao ngất khiến nàng thấy khó khăn,và tò mò nữa....kèm theo đó cũng có chút sợ hãi....

- Giờ tỷ sang lối đó,muội đi lối này cho - Thiên tuyết cười,rồi chạy trước,làm nàng vô cùng hoảng hốt,nàng cũng đi phía khác thật nhanh...

* tại sao lại về chỗ cũ rồi ? * Nàng giật mình khi đi thẳng rồi lại quẹo trái đi thẳng tiếp quẹo phải lại về chỗ ban đầu,nhưng mà vẫn không thấy cô đâu.Nàng bắt đầu lo lắng cho cô rồi,cô ấy đi đâu rồi?

- Thiên tuyết ... -Nàng gọi to

Nhưng không có ai trả lời,bỗng nhiên một cơn mưa bất chợt đổ xuống,nàng vội vã chạy tiếp đi tìm cô,cô đã xảy ra chuyện gì sao?

Thiên tuyết,muội đâu rồi? thiên tuyết?? Nàng gọi cô khan cả tiếng,cô đã đi lạc rồi sao???

***

lúc đó,với Thiên tuyết

- Sao lúc đó tỷ ấy lại không đi theo mình,trời mưa rồi....? - Cô lo lắng nhìn quanh ,không thấy ai cả!

Nhưng mưa vẫn xối xả rơi xuống...

* Chắc tỷ ấy tìm ra lối thoát rồi,tỷ ấy thông minh vậy mà * Thiên tuyết lại suy nghĩ,ừ,đúng rồi..Ta nên về trước...không thì trời tối mất...

Nghĩ là làm,cô đi theo địa hình cũ về kinh..

***

Còn nàng,đang lo lắng xen lẫn sợ hãi...Mưa...và trời đang dần tối....Làm sao đây,nàng không thể chết ở đây được? Chẳng lẽ....Thiên tuyết đã bỏ nàng lại sao?

CẢNH BÁO : Chương này ảo nặng =)) Chuẩn bị dây cột lại để tâm hồn không bị bay lên mây không thể nào kéo về

được !!

Nàng loay hoay một hồi,suy nghĩ cách ra mà mãi không tìm được.Làm sao đây? Đi đường nào? Hay là đi thẳng nhỉ? Nghĩ làm làm nàng đứng dậy đi theo lối thẳng, Đi thẳng mãi mà cuối cùng cũng về chỗ cũ.Nàng thất vọng ngồi xuống,cầu trời cho mình tai qua nạn khỏi.Không thì nàng không thể nào mà mỉm cười được nổi đâu.......!

Bỗng nhiên một luồng sáng hiện ra từ cái ngọc bội của nàng,nàng thắc mắc không biết tại sao nó lại phát sáng,liệu là điềm lành chăng?Nàng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc,cầm nó lên xem xét,không ngờ nó chiếu một luồng sáng màu tím đen vào mắt nàng...Nàng cảm thấy bản thân như đang thông minh lên,và mắt tinh đến lạ.Sau vài phút suy nghĩ thì nàng cũng đã tìm được cách ra...

Thì ra là đi theo lối đó trước... rồi quẹo phải,đi thẳng,sang trái,rẽ phải,lùi 3 bước, và sang trái sao? Wao,vậy mà không nghĩ ra... ! Ta thật ngốc nghếch... Vừa nghĩ nàng vừa đi theo lối ngược lại với nơi mình đang đứng,rồi quẹo phải,thì thấy một con hẻm to và một con hẻm nhỏ,chĩa vào là 4 đường lối khác nhau và ngược xuôi theo chiều đi.Nàng đi vào lối đường thẳng,lại thấy những con hẻm nhỏ khác nữa,bực mình đi sang trái....nàng lại thấy mất bình tĩnh khi bây giờ tăng lên gấp đôi lần hẻm.Giờ có 8 lối đi lận,.....trời ơi rắc rối quá.

Nàng nhìn ngắm một hồi,lại rẽ phải,rồi lùi 3 bước theo ngọc bội chỉ dẫn....Sau đó nàng thấy những con hẻm kia như biến mất hẳn,nàng cũng đi khá xa rồi thì phải....Đi được mười mấy bước nữa,nàng lại bước về phía bên trái.Hazz,thở phào nhẹ nhõm,cuối cùng cũng ra rồi...! Thật may quá đi....Nàng hét to lên cho thõa mãn sự vui sướng của mình.Đúng lúc trời cũng tạnh mưa rồi..

Nhưng nàng ngạc nhiên khi nhìn lại? Ủa...đây..không phải là bờ sông ngoài kinh...mà là một khu rừng? tại...tại sao? Ngọc bội giúp nàng thoát nạn mà,vậy tại sao lại đưa nàng về nơi này? cái chính là nàng không hiểu miếng ngọc của nàng có vấn đề gì không nữa ! Khu rừng....này,khung cảnh này nó quen thuộc quá....Nàng đã đi vào đây lần nào chưa nhỉ? ...

Nàng nhẹ bước sâu vào bên trong,vì không lo lắng.Chủ quan nghĩ rằng ngọc bội sẽ bảo vệ mình,và nàng có cả sức mạnh tiềm ẩn trong con người nữa....mà không nghĩ đến mối đe dọa lớn nhất là thú dữ,bộ tộc ăn thịt người....vv và mây mây/.

Vừa bước qua những tán cây đầu tiên,nàng nhìn thấy một màu trắng xóa...Ôi trời,có tuyết sao? Lúc nãy không khí quang cảnh còn bình thường cơ mà... ! Nàng run cầm cập cố chạy đi để thoát khỏi sự lạnh buốt lạnh sóng lưng này,và cuối cùng ngọc bội cũng giúp nàng chạy nhanh như gió,thoát khỏi sự thử thách đầu tiên trước cái mặt tái xanh run rẩy của nàng....Ôi chao,thiệt là....nàng suýt bị bệnh luôn đó !

Lại nói về gian nan thứ 2 trong khu rừng,nàng đột nhiên thấy nóng nảy lạ thường....Huhu,lúc nãy là Nam cực,bây giờ là...Sa mạc hả? Nàng cố lết đi ,dáng vẻ mệt mỏi....mồ hôi rơi