
ng thì có, chạy xe kiểu gì mà ẩu thế?
-Cậu bảo ai ẩu hả? Có mau đền tiền cho tui không hả? – Nó
-Xe tui cũng bị cậu làm hỏng, mau đền đi
Lần đầu tiên có một con bé nói chuyện tay đôi với Hoàng, Hoàng lấy làm thích thú liền bày trò truê ghẹo. Nó nhìn sang chiếc xe của Hoàng…phải không vậy…xe nó thì chỉ bị sơ sơ mà xe Hoàng cong niền, méo mó tùm lum. Nó nhìn Hoàng cười trừ…
-Hihi…xe cậu hư…xe tui cũng hỏng, vậy hều nhé!
Nó dựng chiếc xe nó lên định bỏ chạy thì bị Hoàng túm lấy yên sau
-Này…buông ra…đã bảo huề rồi kia mà
-Xe cậu tui sẽ sữa và đổi lại cậu cũng sữa xe tui, ok
-Cậu…buông ra đi rồi nói – Hoàng nhẹ dạ vừa buông ra nó phóng cái vèo, còn quay lại le lưỡi trêu
-Bye bye
Hoàng nhìn bộ dạng của nó không khỏi tức cười, quay lại nhìn chiếc xe của mỉnh Hoàng lắc đầu…cái gì bên cạnh chiếc xe thế kia…là phiếu báo nhập học “Bùi Ngọc Trúc Nhi, lớp QTNT35”. Vậy là Hoàng quyết tìm nó, rồi những chuyện kế tiếp là hai người gặp lại…lại gây nhau như chó với mèo. Rồi một hôm trong giờ học, nó bị ngất do làm việc quá sức và người bế nó xuống phòng y tế là Hoàng, người xin nghỉ cả buổi học để chăm sóc nó cũng là Hoàng…vậy là từ đó nó với Hoàng trở thành đôi bạn thân như hiện giờ, riêng chỉ có Hoàng biết cậu đã có cảm tình với nó từ cái ngày định mệnh ấy và tình cảm ấy đã dần dần lớn lên theo thời gian….”
-Haha...trông cậu lúc đó tức cười thật…không ngờ bị một con nhóc gạt haha
-Cậu còn cười nữa đấy à, báo hại tớ hôm đó phải đẩy cả chiếc xe giữa trời nắng nóng thế đấy, khi về đến nhà rồi bệnh luôn
-Hihi sorry…tớ không cố ý…mà….tớ cố tình haha
Nó bỏ chạy, Hoàng rượt theo nó, nó cười khoái chí…lâu lắm rồi mới có lại được cái cảm giác của con nít thế này…Đuổi một hồi cũng mệt, cả hai thả người xuống bãi cỏ
-Trúc Nhi này!
-Hửm
-Nếu…không gặp tớ nữa cậu có nhớ tớ không?
Nó trở mình nằm sấp nhìn Hoàng, Hoàng cũng thế
-Sao cậu lại hỏi mình như vậy? Lại là chuyện cậu đi du học đúng không?...Cậu phải về đây thăm tớ nếu không…tớ giận cậu suốt đời
Nó vừa nói thiệt vừa pha chút trêu Hoàng, vì nó biết Hoàng sẽ về thăm nó thôi. Trông nó lúc này đáng yêu quá, đáng yêu đến mức Hoàng không kiềm chế được bản thân, Hoàng chồm người hôn
26.Anh – Đan Mã
Tại một gian phòng rộng lớn xa hoa, các cô chân dài trong trang phục thiếu vải đang nhảy múa uốn éo giữa gian phòng, xung quanh là những tên đàn ông ngắm nhìn với cái nhìn đầy dục vọng.
-Haha…anh Thành, sao anh có trò này hay thế? Bây giờ đàn em mới có dịp thưởng thức – Tên Sang
-Haha…chú mày cứ yên tâm…sau này anh chú mày sẽ có nhiểu trò vui hay hơn nữa dành cho các anh em. Chỉ cần các anh em làm tốt chuyện này cho anh
-Haha tưởng gì…anh Thành yên tâm, vụ lần trước chỉ là cảnh cáo, bọn chúng có điều tra cũng chẳng tìm ra được gì đâu…hahaha
-Thế nên…anh rất hài lòng về lão đại của chú mày… Bây giờ, anh không muốn chỉ là cảnh cáo mà anh muốn…hahaha…
-Anh Thành cứ yên tâm giao cho bọn này…chỉ cần xong phi vụ anh nhớ hậu hỉnh với bọn đàn em một chút là được – Đan Mã giờ mới lên tiếng
-Chuyện đó chú mày không cần lo, làm ăn với nhau bao năm nay chẳng nhẽ chú mày không tin ở anh?
-Haha anh Thành nói quá, bọn đàn em sao dám nghĩ thế - Tên Sang chen vào
-Haha chú mày được, anh Thành tặng nó cho chú mày đêm nay – Tên Thành đẩy cô nàng đang ngồi cạnh mình sang cho tên Sang, tên Sang cười khoái chí, tên Thành ngoắc tay một cái các cô chân dài liền bước đến gần – Và tất cả các cô ở đây đều dành cho các anh em – Bọn đàn em la to cười khoái chí, mỗi người ôm một em, Đan Mã nhìn sang tên Thành…nhếch mép rồi tiếp tục với ly rượu trên tay, tên Thành nhìn bọn đàn em cười khoái chí rồi nhìn sang Đan Mã – Chú mày cũng chọn cho mình một cô đi chứ?
Đan Mã nhìn một lược các cô chân dài với ba vòng nóng bỏng trông bộ dạng thiếu vải trầm trọng, phấn son loè loẹt…Đan Mã nhếch mép cười
-Chú mày không thích sao? – Tên Thành đã hợp tác với Đan Mã khá lâu nhưng vẫn chưa thể nào đoán được suy nghĩ của Đan Mã, tên Thành cũng chẳng ưa Đan Mã nhưng muốn làm chuyện đại sự thì hắn đành cho qua
-Anh Thành không biết chứ…lão đại nhà em đang mắc chứng tương tư rồi – Tên Sang nhiều chuyện làm tên Thành lấy làm hứng thú
-Haha…ai mà có diễm phúc được lão đại các chú để ý đến thế?
-Là con bé hay đi cùng với giám đốc trẻ họ Hoàng đấy
-Haha…Đan Mã ơi là Đan Mã, con bé ấy có gì mà làm chú mày phải thế này…ở đây có biết bao cô chân dài xinh đẹp…thôi hãy quên con bé đó đi, nó không xứng với chú mày đâu...nó chỉ đáng phụ vụ cho bọn đàn em của chú mày thôi
Ầm, tiếng đập bàn một cái thật mạnh làm cả gian phòng im lặng đột ngột, lão Thành đang cười cũng cứng đơ mặt ra
-Đó là chuyện của tôi…tôi cấm ông nhục mạ cô ấy – Biểu hiện của Đan Mã làm tên Thành quê độ, tức