
ời:
- Mai là cô dâu rồi mà còn chưa ngủ sao?
- Vậy sao mẹ chưa ngủ?
- Mẹ ngủ làm sao được khi ngày mai con
gái của mẹ thành con dâu nhà người khác mất rồi... Chiyoko, con sao thế? Con vừa khóc đấy à?
Buông đống hành lý còn đang soạn dở, cô ôm lấy mẹ mình, nói:
- Mẹ, con không muốn kết hôn nữa.
- Con bị làm sao thế? Thằng Nam nó làm gì con phải không?
- Không phải anh ấy mẹ ạ!- Minh Sang lắc đầu.
- Vậy tại sao con lại không muốn cưới?
- Con không đủ tự tin sẽ làm cho anh ấy
yêu con được mẹ ạ. Con nghĩ con nên dừng lại trước khi bản thân con
không thể rút lui được nữa.
- Con có biết giờ con mà rút lui sẽ ảnh hưởng thế nào đến bố con, đến mẹ, đến gia đình thằng Nam và tập đoàn của họ không?
- Con biết... Nhưng chẳng lẽ con cứ phải vì những chuyện đó mà đánh đổi lấy hạnh phúc ảo sao? Anh Nam vì những
điều đó mà chấp nhận con, còn con thì lại không thể từ bỏ vì những điều
đó sao?
- Mẹ thương con, nhưng con hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Hạnh phúc có thể vun đắp dần dần được mà.
- Mẹ biết không, chị Vũ, người mà anh ấy yêu trước đây ấy, chị ấy đã đi tu rồi mẹ ạ?
- Sao bảo nó bỏ đi đâu rồi mà?- Mẹ cô sửng sốt thốt lên.
- Chị ấy đã vào chùa đi tu rồi. Con không muốn thua chị ấy, không dám từ bỏ vì quá yếu đuối.
- Mẹ con ta đúng là khác nhau mà lại
thật giống. Năm xưa mẹ vì không muốn thua một người con gái mà đã ép một người đàn ông lấy mình. Còn con giờ đây lại vì không muốn thua một cô
gái khác mà chấp nhận rời xa một người đàn ông.
- Con làm đúng đúng không mẹ?
- Ừ...
- Con sẽ đi đâu đó một thời gian. Sau đó nếu có cơ hội con sẽ về Nhật sống với ông bà nội.
- Con quyết tâm rồi sao?
- Con vừa gọi điện đặt mua vé máy bay
rồi. 5h sáng con đi. Mẹ đừng nói gì với bố nhé! Chừng nào máy bay hạ
cánh con sẽ gọi điện xin lỗi bố.
- Thôi đành vậy. - My Vân thở dài- Nếu con đã quyết thì mẹ không cản bước chân con nữa. Hy vọng là sau này con đừng hối hận.
- Mẹ ngủ lại với con đêm nay nhé!
- Được rồi. Con dọn nốt đồ đi. Mẹ về nói với bố là mẹ ngủ ở đây với con, rồi mẹ quay lại.
Cánh cửa phòng khép lại rồi, Minh Sang hít một hơi thật dài để lấy dũng cảm rồi tiếp tục cái công việc đang bỏ dở của mình.
Gặp lại
Tháng 11, nắng vẫn hanh hao vàng ruộm
trên khắp các khu vườn rộng lớn nơi cù lao Mây như bất kì một ngày nào
khác của năm. Những vườn trái cây ở đây, cũng như bao khu vườn khác trên khắp miền Tây, không mùa nào vắng mùi hương của trái chín. Những cơn
mưa chợt đến rồi chợt tạnh làm cho không khí ở đây dịu dàng và đằm thắm
đến kì lạ, khác xa hẳn với cái nắng ồn ào nơi thành thị.
Một buổi sáng, người dân ấp An Hòa xôn
xao vì có tin sắp có một công ty xuất nhập khẩu trái cây được xây dựng
ngay nơi này. Trước nay, người dân trồng và bán trái cây cho các công ty hay các nhà buôn lớn trên thành phố với giá thấp hơn rất nhiều so với
giá ngoài thị trường. Trái cây đến kì không thu hoạch cũng sẽ hỏng, mà
thu hoạch rồi không bán ngay cũng không được nên nhiều khi bị ép giá,
các chủ vườn vẫn phải cắn răng bán rẻ cho nhà buôn. Nay tự nhiên có một
công ty đến xây dựng và thu mua ngay tại đây, niêm yết giá mua khá cao
nên ai cũng phấn khởi mừng thầm. Từ nay có lẽ họ sẽ không cần phải chạy
đôn chạy đáo tìm một nhà thu mua có uy tín cho mình nữa.
Công ty Xuất nhập khẩu Thiên Thanh nằm
tọa lạc ngay trên một khu đất mua lại của một chủ vườn, người vốn đã bỏ
cù lao này ra thành phố sinh sống nhiều năm. Khu đất nằm ngay ven sông,
đối diện chính là chùa Pháp Thiên- ngôi chùa nhỏ vốn chỉ có người đến
thắp hương vào những ngày rằm, mùng một.
Trước ngày làm lễ động thổ, người đại
diện của công ty có đến chùa Pháp Thiên thắp hương, xin phép được xây
dựng công ty ở vùng đất bên kia sông. Đến ngày làm lễ động thổ xây dựng, giám đốc của công ty mới xuất hiện.
Mấy cô gái của vùng miệt vườn đỏ mặt đùn đẩy nhau khi được cử lên tặng hoa cho người giám đốc trẻ đẹp ấy. Gương
mặt anh luôn phảng phất một nét u buồn không thể nói thành lời. Và anh
có vẻ lơ đãng trong suốt lễ động thổ, trước ánh mắt và những lời tán
tụng của người dân nơi đây, chốc chốc anh lại đưa mắt sang bên kia sông, nơi vẫn văng vẳng đến tiếng gõ mõ đều đều nhưng có thể làm tâm hồn của
anh rối bời.
Người hãnh diện nhất là Hai Triều khi
ông thông báo rằng người giám đốc này đã xin ở nhờ nhà ông cho đến khi
công ty được khánh thành. Người ta còn kháo nhau rằng chẳng mấy chốc mà
vị giám đốc trẻ tuổi ấy sẽ bị nét đẹp của cô con gái lớn của Hai Triều
đánh gục. Hai Liên vốn là cô gái đẹp và ngoan nổi tiếng của cù lao này.
Chỉ từ khi có một cô gái đến chùa Pháp Thiên và được gọi bằng cái tên
Diệu Hư, người ta mới thôi không ca ngợi Hai Liên nhiều như trước.
Với người dân ở đây, Diệu Hư giống như
một người đến từ một thế giới cổ tích nào đó. Không phải đẹp nghiêng
nước nghiêng thành, cô gái ấy có những nét d