
hi nghe chủ tịch Kim nói gì đó, nhưng ông ta nói quá nhỏ nên tôi không thể nghe thấy“Chủ tịch Kim, chúng ta cũng nên báo tin cho Nhật Minh biết nhỉ? Nếu có thằng bé chắc Như Nguyệt cũng nhanh lấy lại được trí nhớ hơn mà?” – Mẹ tôi bỗng đề nghịNhật Minh? Cậu ta là ai? Tại sao lại cho tôi một cảm giác thân quen, ấm áp như vậy? Nhật Minh? Tôi không tài nào nhớ được cậu ta là ai“A…” – Tôi khẽ kêu lên, ôm lấy đầu. Đầu tôi chợt nhói lên, mọi thứ xung quanh mờ dần đi. Đau quá…“Như Nguyệt? Như Nguyệt?”“Con sao vậy?”“Bác sĩ! Bác sĩ!”......Tôi chìm dần vào giấc ngủ, mặc cho mọi người xung quanh đang lo lắng cực độ. Đầu tôi… Đau quá….!– – – oOo – – –“Liệu Như Nguyệt nhà tôi có sao không bác sĩ?”“Cô bé không sao. Đây chỉ là một triệu chứng ít gặp ở những người bị mất trí nhớ như Nguyệt” – Bác sĩ vẫn điềm tĩnh – “Mỗi khi cố gắng lấy lại kí ức thì người bệnh sẽ đau đầu tột độ, nhiều khi ngất xỉu, như bà vừa thấy. Việc này không gây hại gì cho người bệnh cả, nó chỉ cản trở người bệnh trong việc lấy lại trí nhớ thôi”“Tôi hiểu rồi”Vote đi vote đi nào~~~ nếu thấy hay thì vote đi nào <3 càng nhiều vote càng nhanh có chap mới nhé :) CHAP 27: QUÁ TRÌNH PHỤC HỒI TRÍ NHỚ (P2)“Được rồi, như đã hứa, hôm nay tôi chở cô đi chơi nhé” – Minh Quân mỉm cười nhìn tôi“Thì tôi đã ngồi trên xe cậu rồi còn gì?” – Tôi liếc mắt nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa kính xe của cậu ta“Haizzzzz…. Cô thật là… Không thể lãng mạn được một tí sao?” – Cậu ta nhìn tôi như sinh vật lạ“Tôi không phải tuýp con gái đó” – Tôi nhún vai“Thôi quên đi, bây giờ cô muốn đi đâu?”“Làm sao tôi biết được? Tôi có còn nhớ chút gì về cái thành phố này đâu” – Tôi lắc đầu – “Tất cả cũng tại cú tông xe siêu ngoạn mục của ai đó”“Trời ạ, đó là lỗi của cô đấy chứ? Bỗng dưng lại nhảy xổ ra đường như vậy, xe nào mà phanh kịp. Chả hiểu lúc đó cô đang nghĩ gì nữa” – Cậu ta lắc đầu“Thôi được rồi, bây giờ cậu đang định chở tôi đi đâu thế?”“Đi biển”“Biển?” – Tôi ngạc nhiên“Gì? Đừng nói cô không nhớ ‘biển’ là gì nhᔓKhông phải. Nhưng chẳng phải cậu nói với mẹ tôi ‘chỉ chở tôi đi vài vòng thành phố cho khuây khoả’ thôi ư? Sao lại lôi tôi ra tận biển thế này?”“Haizzzzz… Nhớ dai thế này ai dám bảo là cô mất trí nhớ cơ chứ?” – Minh Quân nghi hoặc nhìn tôi – “Vì trong thành phố chán lắm, lại ô nhiễm nữa, nên tôi nghĩ đi biển là hay nhất. Chúng ta sẽ đi bằng máy bay”“Đi máy bay?”“Ừ. Chúng ta đang trên đường tới sân bay. Gần đây có biển Moonlight đẹp lắm, chỉ mất 45 phút đi máy bay thôi”“Biển Moonlight? Hình như… Tôi đã nghe qua cái tên này rồi….” – Tôi khẽ nói. Rõ ràng là tôi đã từng nghe cái tên đó ở đâu rồi (mời các bạn đọc lại chap 5,6,7)*Flash Back*“Cô thích đọc truyện này hả?” – Cậu ta tiện tay giật cuốn truyện tôi đang đọc“Ừ, truyện ngôn tình, thì sao?” – Tôi vừa nói vừa chìa tay ra – “Trả sách cho tôi”“Uầy, cô thật là… Cô đang ngồi cạnh một hotboy của trường Angeles đó. Còn không biết tận hưởng mà ngồi đọc sách hả?” – Cậu ta cười gian“Sao cậu cứ thích làm phiền tôi vậy nhỉ?” – Tôi nghiến răng“Bao nhiêu người mơ ước được tôi làm phiền mà không có cơ hội đấy. Cô tích phúc ngàn đời mới được diễm phúc ấy”“Ồ, vậy à? Vậy thì đi mà làm phiền họ” – Tôi nghiến răng – “Trả. Sách. Cho. Tôi”“Có khi nào cô là les không hả?” – Hắn ta nghi hoặc nhìn tôi“Cái gì mà les?” – Tôi trừng mắt“Thì đó… Ngồi cạnh một hotboy toàn diện về mọi mặt như tôi mà cô chẳng rung động chút nào… Lẽ nào… Cô chỉ có hứng thú với phụ nữ?”Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta. Tên này… Trí tưởng tượng cũng phong phú thật“Nếu tôi là les thì tôi đã thích cậu rồi” – Tôi mỉm cười“Hả? Tại sao?” – Cậu ta nheo mắt“Vì cậu giống phụ nữ hơn đàn ông mà” – Tôi cười đểu“Cô…” – Cậu ta cứng họng*End Flash Back*Vừa rồi… Là gì vậy? Đoạn đối thoại vừa rồi tôi đã nghe ở đâu đó…? Mọi thứ đều rất thân quen, nhưng tôi không tài nào nhớ nổi… Đầu tôi… Lại đau rồi…“Như Nguyệt? Cô không sao chứ?” – Tiếng của Minh Quân gọi tôi quay về với thực tại“Ơ.. Tôi hơi mệt thôi… Ngủ một chút là ổn mà…” – Tôi cố mỉm cười cho cậu ta yên tâm rồi khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ– – – oOo – – –“Nguyệt, dậy thôi, đến sân bay rồi” – Minh Quân khẽ lay tôi dậy“A… Ừ…..” – Tôi khẽ gật đầu rồi bước ra khỏi chiếc xe đã được Minh Quân đỗ ngay ngắn trong tầng giữ xe của sân bay‘Ring ring’Điện thoại tôi reo lên. Là tin nhắn“Số điện thoại này… Người gửi đang ở Anh hả?” – Minh Quân giật lấy điện thoại của tôi, nhìn vào số điện thoại trên màn hình CHAP 27: QUÁ TRÌNH PHỤC HỒI TRÍ NHỚ (P2) (2)“Anh?” – Tôi ngạc nhiên“Thì đó, đây là mã vùng ở Anh. Vậy nên người gửi tin nhắn này chắc chắn đang ở Anh rồi. Cô quen ai ở Anh hả?” – Minh Quân liến thoắng“Tôi không nhớ” – Tôi khẽ lắc đầu“Cô thử mở tin nhắn ra xem đi?”“Ừ” – Tôi gật đầu rồi mở tin nhắn đó ra“Tại sao cô không tới?” – tin nhắn đó viết như vậy“‘Tại sao cô không tới?’ Kiểu tin nhắn gì vậy trời? Chỉ vẻn vẹn có đúng 5 chữ, đọc đi đọc lại cũng chẳng hiểu gì, thế là thế nào?” – Minh Quân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tin nhắn rồi lại nhìn tôi“Chắc là nhắn nhầm số thôi” – Tôi khẽ mỉm cườiTại sao cô không tới?Tại sao cô không tới?Tại sao cô không tới?