
“Không phải là cô đang cố gắng lấy lại kí ức đó chứ?”“A… Xin lỗi..” – Tôi khẽ lắc đầu, quay trở lại thực tế – “Tôi cần vào nhà vệ sinh chút…”Vội chạy đi, tôi bỏ lại phía sau ánh mắt tò mò của Nhật Minh, Minh Quân và Sophie“Phù…” – Tôi thở mạnh, nhìn mình qua tấm gương trong nhà vệ sinh – “Là thật rồi. Mình đã lấy lại được kí ức”Tôi khẽ chạm tay vào khuôn mặt mình. Đây không phải là giấc mơ. Mà hoàn toàn là sự thật! Tôi không ngờ mình lại có thể lấy lại kí ức nhanh thếRing ring ringĐiện thoại tôi reo lên. Là mẹ gọi“Alo?” – Tôi bắt máy“Nguyệt! Con đang ở công viên Tennessee với Minh đúng không?” – Giọng mẹ gấp gáp“Dạ…” – Tôi gật đầu“Biết ngay thế nào thằng nhóc đó cũng tìm con mà” – Mẹ khẽ lầm bầm – “Thôi, không vòng vo nữa, con về nhà ngay đi”“Ngay bây giờ ạ?” – Tôi ngạc nhiên. Có gì mà gấp gáp đến thế nhỉ? CHAP 31: QUÁ TRÌNH TÌM LẠI KÍ ỨC (P5) (2)“Ừ, ngay bây giờ. Đừng thắc mắc nữa, về mau nhé” – Mẹ nói rồi cúp máyVề thì về. Nói rồi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh“Như Nguyệt? Cô không sao chứ?” – Minh Quân vừa nhìn thấy tôi đã lo lắng hỏi“Ừ, tôi không sao, đừng lo” – Tôi mỉm cười – “Mà Nhật Minh đâu rồi?”“Bố cậu ta vừa gọi bảo có chuyện gấp nên cậu ta về trước mất rồi” – Minh Quân nhìn tôi – “Có chuyện gì à?”“Không… Nhưng mẹ tôi cũng vừa gọi điện bảo có chuyện gấp nên tôi phải về ngay” – Tôi nói“Sao lại có chuyện trùng hợp thế nhỉ?” – Sophie ngạc nhiên nhìn tôi“Thế tôi về nhé. Không thể để mẹ đợi lâu được” – Tôi nói rồi bỏ đi“Tôi đưa cô về?” – Minh Quân cười“Không cần thế đâu” – Tôi từ chối– – – oOo – – –…Tại biệt thự của tập đoàn Trần…“Tiểu thư, bà chủ đang đợi tiểu thư ở thư phòng” – Bác quản gia cúi đầu chào tôi“Vâng” – Tôi khẽ gật đầu rồi chạy bay đến thư phòng– – – oOo – – –“Có chuyện gì vậy mẹ?” – Tôi bước vào thư phòng, thấy mama đang ngồi chễm chệ trên chiếc bàn làm việc“Hôm nay con đã gặp Minh à?” – Mẹ tôi lạnh lùng hỏi. Trước đây mẹ chưa từng như thế này. Vậy nên tôi cũng có chút lạnh sống lưng“Vâng…”“Từ nay con đừng gặp nó nữa. Cũng đừng qua lại với người của tập đoàn Kim” – Mẹ tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng“Vì sao ạ?”“Gần đây tập đoàn Trần chúng ta và tập đoàn Kim đó có hợp tác trong một vụ làm ăn” – Mẹ tôi thở mạnh – “Thế mà họ lại lén lút chỉnh các số liệu trong hồ sơ để phần lợi nhuận về tay mình nhiều hơn. Hỏi có tức không cơ chứ?”“Nhưng mẹ… Bác Kim không phải người như vậy mà…” – Tôi cố giải thích với mẹ. Tôi biết bác Kim sẽ không đời nào làm chuyện đó“Mẹ cũng nghĩ thế. Nhưng bằng chứng rành rành cả ra đấy thôi? Tất cả số liệu trong hồ sơ đã được chỉnh sao cho phần lợi nhuận của tập đoàn Kim ấy được nhiều hơn” – Mẹ tôi tức giận – “Đã thế họ còn vu khống chúng ta cố tình điều chỉnh hồ sơ để phần bất lợi về phía họ. Tức thật!”“Mẹ… Con nghĩ là có sự hiểu lầm ở đây. Nếu không thì cũng là do ai đó đang muốn phá hoại mối quan hệ giữa 2 tập đoàn, chứ bác Kim vốn đâu phải người xấu” – Tôi cố thuyết phục mẹ“Mà Nguyệt này… Sao con hiểu rõ về chủ tịch Kim thế? Con lấy lại được kí ức rồi à?” – Mẹ tôi hỏi“Vâng” – Tôi gật đầu – “Nhưng việc đó không quan trọng mẹ ạ. Việc cần làm bây giờ là hoá giải hiểu lầm giữa 2 tập đoàn…”“Đây là chuyện của người lớn. Trẻ con đừng nhúng mũi vào” – Mẹ tôi nghiêm giọng – “Con vừa khỏi bệnh, vẫn còn yếu lắm, mau lên phòng nghỉ đi. Nhớ là từ giờ về sau phải tránh xa người của tập đoàn Kim ra. Đó là mệnh lệnh”“Vâng…” – Tôi đành lên phòng, tâm trạng rối bời vì những chuyện vừa xảy ra“Nguyệt…” – Mẹ tôi bỗng gọi – “Con chuẩn bị tinh thần đi. Trong tuần này mẹ sẽ sắp xếp cho con sang Mĩ du học”“Sao cơ ạ?!” – Tôi hét tướng“Không sao. Minh Quân sẽ đi cùng con” – Mẹ tôi giọng vẫn điềm tĩnh mặc cho tôi nói không nên lờiNếu thấy hay thì các bạn vote ủng hộ tinh thần auu nhé <3 CHAP 32: GOODBYERing ring ringĐiện thoại tôi lại rung. Lần này là mẹ của Nhật Minh….?“Alo…?” – Tôi ngập ngừng“Nguyệt! Có chuyện rồi….” – Giọng bác gái có vẻ gấp gáp“Cháu cũng nghĩ là có gì đó… 2 tập đoàn bỗng dưng ghét nhau như vậy…” – Tôi hiểu ngay chuyện mà mẹ Nhật Minh muốn nói đến“Ừ… Bác trai cũng đang rất bực… Bác trai bảo tập đoàn nhà cháu vu khống gì gì đó… Bác biết mẹ cháu không làm việc đó, nhưng có lẽ sự hiểu lầm lên đến đỉnh điểm rồi….” – Giọng bác gái lo lắng“Lên đến đỉnh điểm ạ…?” – Tôi vô thức lặp lại câu nói của bác gái“Ừ, bác trai bảo không thể để cho Minh trở thành người của tập đoàn cháu được, và rồi… Bác đã cố ngăn nhưng… Bác trai quyết định cho Minh và Sophie hứa hôn….” – Bác gái ngập ngừng“Sao ạ….?” – Một cảm giác gì đó, có lẽ là mất mát chăng, dâng trào lên trong tôi. Không, tôi không muốn nghe những chuyện này. Tôi muốn dừng ngay cuộc gọi này, thậm chí là tắt phéng cái điện thoại phiền phức này luôn, nhưng… Một năng lực vô hình nào đó không cho tôi làm vậy… Năng lực đó bảo tôi phải bình tĩnh nghe bác gái nói hết. Nhưng… Tôi không muốn nghe…“Nguyệt? Cháu còn ở đó chứ?” – Giọng bác gái vang lên trong điện thoại“Vâng…” – Tôi gật đầu“Quyết định của bác trai là vậy… Nhưng Minh không đồng ý. Nó tìm mọi cách để phản kháng” – Giọng bác gái ngày một nhỏ hơn – “Trong cơn tức giận, bác trai đã tuyên bố… Nếu