
an rõ ràng không hài lòng, càu nhàu:
– Chuyện này thật phiền phức. Người khách đó rơi xuống như một sợi tóc trong chén bánh canh.
– Chàng trai của tôi đang chờ lệnh.
– Anh ta có thể đi taxi về ngay đây không?
– Dĩ nhiên là được. Bạn cùng nhóm của anh ta sẽ thay.
– Vậy hãy gọi anh ta về ngay tức khắc.
Tourain ra chỉ thị theo ý Coplan rồi sau đó buông máy xuống anh nói:
– Tại sao người khách bất ngờ đó khiến anh bực bội đến như vậy? Không phải đúng theo phỏng đoán của anh sao?
– Đúng, nhưng những sự việc xảy ra quá nhanh. – Francis lầm bầm. – Tôi không thích những thình huống dồn dập quá.
Anh đốt một điều Gitane, thở ra một đám khói mù mịt.
– Tôi nghĩ anh thấy rõ những gì sắp diễn ra. – Anh hỏi Tourain. – Đồng nghiệp của Launet, tự Sémail, ngạc nhiên vì sự im lặng và sự biến mất của bạn mình, sẽ đến thay. Nói cách khác, hắn sẽ theo dõi Faltière?
– Nếu như hắn đến công ty Edoxipress, hắn sẽ bị nghiền nát như Launet nhất định. – Viện thanh tra thăm dò.
– Chắc chắn là không? – Francis nói nhanh. – Anh nghĩ đi hắn sẽ thận trọng hơn. Mà chính như vậy mới khiến tôi lo.
– Tại sao?
– Vì Faltière sẽ ở trong một vị trí cực kỳ nguy hiểm.
– Tôi không theo kịp ý nghĩ của anh. – Tourain thú nhận,
– Không có gì rắc rối cả. Các bạn của Launet sẽ không ngập ngừng, anh hãy đặt mình vào chỗ họ. Đối với họ, tình hình vừa đơn giẩn và rõ ràng. Launet đã biến mất sau khi tiếp xúc với Faltière. Kết luận: họ sẽ thu xếp để có một cuộc nói chuyện trực tiếp với Faltière và đòi hỏi anh ấy vài lời giải thích.
– Đúng, tôi hiểu rồi.
Họ im lặng một lúc.
Coplan cố gắng tối đa để làm sáng tỏ trong đầu vấn đề rắc rối của mình, nhưng không dễ dàng chút nào. Cuối cùng anh quyết định:
– Tôi chỉ thấy một cách, Tourain. Phải tóm bạn của Launet ngay tức khắc, không được chần chờ và cho hắn vào hộp.
– Anh đi mà làm theo ý anh! – Viên thanh tra cảnh sát chống lại mệnh lệnh. – Tôi lấy quyền gì mà ra lệnh bắt người đó?
– Tôi đồng ý là không hợp pháp, nhưng anh sẽ chấp nhận rằng hoàn toàn phải kéo gã đó ra khỏi dòng điện.
– Thật đáng tiếc Coplan, tôi không làm được. Nếu như anh cho rằng thật sự người đó phải được kép ra khỏi giống như anh nói, thì anh yêu cầu sếp anh làm chuyện đó.
Coplan đoán rằng anh không nên khẩn khoản thêm:
– Tôi hiểu. – Anh nói. – Tôi sẽ gọi “Ông lão”
***********
Cũng vào ngày hôm đó, vài giờ sau, một biệt kích của phân đội hành động thuộc cơ quan phản gián dưới quyền chỉ huy của Jean Legay – nhân viên xuất sắc của cơ quan tình báo và bạn thân của Coplan – vào vị trí trong vùng phụ cận khách sạn Golda.
Khi người khách đi khỏi khách sạn lúc hơn 20 giờ 30 một chút
Những thanh tra cảnh sát đã nhận dạng người khách móc nối với Legay, sau đó Legay và thành viên trong nhóm của anh ta chuẩn bị hoạt động.
Chỉ thị của “Ông lão” rất đơn giản và chính xác. Không có chuyện dùng mánh khóe, ranh ma. Phải tóm khách hàng nhanh tối đa và sạch sẽ tối đa.
Người khác đó là một người khoảng ba mươi tuổi, chắc chắn nét mặt cứng rắn, cái nhìn thận trọng, đứng một lúc lâu không nhúc nhích trước khách sạn, anh ta mắc một bộ quần áo đông xuân màu xám, anh ta bình tĩnh cho hai tay vào túi áo khoác ngoài, quan sát chung quanh. Có thể nói anh ta do dự không biết đi hướn nào.
Cuối cùng, rõ ràng anh ta quyết định, bắt đầu lên đường về hướng đại lộ Magenta. Anh ta thong thả đi dọc đại lộ đến đường La Fayette, quẹo phải và đi tiếp một cách bình tĩnh như từ trước.
Khi anh ta đến công viên Montholon, một người khách nhàn du cầm một điếu thuốc nơi bàn tay trái đến cạnh anh ta.
– Anh có lửa không. – Người khách nhàn du hỏi.
– Tôi không hút thuốc.
– Không sao. – Người kia nói khẽ. – Đừng làm chuyện dại dột. Lên xe ngay đằng kia…
Người đàn ông mặc áo khoác màu xám nhìn khẩu súng tự động màu đen chĩa vào mình với một vẻ đe dọa và dứt khoát. Rồi quay đầu về hướng chiếc D.S màu đen đã đậu dọc lề đường. Cách đó không đầy hai thước, anh ta nhận ra rằng ba người khác có tầm vóc vạm vỡ kín đáo kèm hai bên anh nhưng không sát lắm.
– Các người muốn gì ở tôi? – Anh điềm tĩnh hỏi.
– Chúng tôi có vài câu muôn snois với anh về anh bạn Pierre Launet của anh. Nào, đừng giả vờ.
– Tôi đồng ý theo các ông. – Người đàn ông mặc áo khoác xám nói.
Anh ta bước vào xe D.S chiếc xe vụt đi ngay.
Chương 13
Chiếc xe D.S chạy đi được hai hay ba phút khi một trong hai nhân viên phản gián ngồi kèm hai bên người mặc áo khoác xám thực hiện
một động tác nhanh, chính xác, với một sự cương quyết không thể so sánh được. Người ngày bị bất ngờ, giật mình, nhưng quá trễ. Cái khăn tầm chất gây mê được áp sát miệng và mũi anh ta. Mười giây sau, người lạ mặt rơi vào một giấc ngủ không mộng mị.
Chiếc xe D.S chạy về hướng ngoại ô bắc bằng một lộ trình đã được tính toán kỹ để tránh những vùng đén quá sáng và quá đông người.
Cuối cùng nó chạy vào một khu nhà hoang vắng. Cổng vào được một người gác cố tình đứng đó để đóng cổng lại ngay.
Ở cuối một khu vườn rộng trồng nhiều cây, một ngôi nhà theo kiểu đệ nhị thế chiến nổi lên. Nơi này đúng là quá buồn thảm.
Người đàn