
nở . Chắc là tại ngày xưa khi nó còn bé , hai bác đã từng đưa nó sang Nhật chơi một lần , khi ấy kinh tế gia đình hãy còn khá giả . – Bà Phượng cười tiếp – Hồi ấy nhìn hoa đào , nó cười tít cả hai mắt ; trông đáng yêu lắm í !
Mike lại thử tưởng tượng ra khuôn mặt bầu bĩnh của Meme khi còn nhỏ , mặc bộ đồ gà KFC và vẫy vẫy hai cánh chào anh ; quả thực là trông dễ thương không sao chịu được !
– Chắc bây giờ … nó vẫn mong được một lần nhìn thấy hoa anh đào rơi … – Bà Phượng nói , rồi lại lắc đầu chán nản ; quay về với những suy nghĩ trầm tư của riêng mình .
Mike bê hai cốc sữa thơm lừng lên lầu hai . Trước khi mở cửa vào phòng Kim My , anh chợt nhớ lại lời căn dặn của bà Phượng khi nãy : ” Cháu đừng có kể chuyện vừa rồi cho cái My nhé , kẻo nó lại lo lắng không đâu ! ” .
Và trước khi anh kịp gọi Kim My ra mở cửa , thì một luồng gió mạnh đã thổi vào người anh .
Cứ như là giữa hai người có ẩn chứa một thần giao cách cảm nào đấy .
Tiếng mở cửa vang lên , và Kim My lao vào ôm chầm lấy anh :
– Em hiểu rồi ! Em đã nắm được tâm lí của nữ nhân vật đó rồi ! – Kim My vui thích kêu lên , cô hoàn toàn quên mất tình trạng bây giờ giữa hai người .
Mike ngớ ra trong giây lát , rồi anh phì cười vì tính cách trẻ con hồn nhiên và đáng yêu của Meme . Anh lại nghĩ tới câu chuyện ban nãy của bà Phượng ; rồi không ngần ngại , anh nói :
– Meme …
– Hưm ? – Nụ cười vẫn nở rộng trên đôi môi hồng của Kim My , cô thực sự bây giờ đang rất sung sướng và hạnh phúc .
– Anh hứa nhất định một ngày , anh sẽ đưa em đến ngắm hoa anh đào ở Nagano . Nhé ?
Mike đặt hai cốc sữa xuống bàn , và chìa ngón út ra phía Kim My . Anh thực sự mong một ngày nào đó , anh và cô sẽ ở bên nhau , cùng ngắm Đạm Mặc Anh và Thác Anh ở Công viên Takato Joshi :
– Vâng !
Hai ngón út quyện chặt lại với nhau , ấm áp , gần gũi và quen thuộc đến lạ .
Giống như một lời hứa đã có từ ngày xưa – từ lâu lắm rồi …
Khi hai người vẫn còn là hai đứa trẻ …
CHAP 31 : BUỔI ĐI CHƠI BẤT NGỜ :
Vậy anh hứa với em…
Sau này khi anh lớn , anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào !
Em có đồng ý không ?
—————————————————————————————–
Hình như tôi vừa có một giấc mơ . Một giấc mơ về chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi …
Tôi không nhớ nổi .
Thôi đành vậy , trời sinh mình đãng trí bác học , lấy ai thay đổi nổi bây giờ ?
Tôi lăn lộn trên giường , hết bới bên này lại xới tung bên khác lên . Mẹ thường bảo tôi có tướng ngủ rất xấu , khi ngủ say thường đạp tung chăn ra ngoài , khi ngái ngủ lại hay rống lên như bò .
Tôi chẳng rõ lời mẹ nói có đúng hay không , vì lúc đó tôi vẫn còn đang mơ màng mà . Nhưng thiết nghĩ lúc ngủ mà còn không được thoải mái , thì lúc nào mới là lúc để tôi giảm xì-trét đây ?
Lăn thêm vài vòng nữa , tôi rúc mình lại trong chăn , thưởng thức hơi ấm của tấm chăn bông ( mà kì thực là không có bông … >”< ) yêu quý .
Rồi tôi lại hứng chí , sử chiêu Đạp liên hoàn xuống chiếc giường tội nghiệp , nó đã cọt kẹt nay còn kẹt cọt hơn . Tôi mặc kệ , bởi hôm nay tôi có một chuyện rất vui , đó là ...
- Phụt ...
Rõ ràng không phải tôi nghe lầm , rõ ràng không phải tôi tưởng tượng , rõ ràng là vừa rồi có người muốn cười nhạo tôi :
- Hahahaa ! Haha...
Mà cái giọng này sao quen thế nhỉ ?
Tôi nín thở quay mặt ra phía cửa ra vào ...
Một phút mặc niệm cho cô Phương Kim My , đã qua đời ở cái tuổi còn xuân sắc .
Cô Kim My đã được mai táng tại nghĩa trang Văn Điển vào lúc không giờ - không phút - không giây -không ai biết .
Trong lúc tang gia bối rối có gì sơ suất , gia đình xin được lượng thứ ... Amen !
- M...Mike ... - Tôi gần như chết lặng , tất cả mọi dây thần kinh dẫn tới trung ương não đều ngừng hoạt động vô thời hạn .
- Anh ... - Mike cố vớt vát nốt mấy từ - Anh chỉ muốn sang gọi em ... Đã chín giờ rồi ...
Nói rồi , Mike quay lưng định đi . Nhưng hình như bỗng nhớ ra cái gì đó , anh chững lại :
- À ... Anh không nhìn thấy gì đâu , em cứ tiếp tục đi !
" Á ! Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!! " - Tôi ngượng chín người , từ nay cho chừa cái thói ngủ xấu đi , chừa cái thói tự nhiên quá mức đi ! Tôi muốn chết đó , ông trời ơi !!
Ngó lên đồng hồ ở trên bàn , tôi sực tỉnh : 9h10 !
Lao vào phòng vệ sinh với một tốc độ kinh hoàng , tôi đánh răng rửa mặt chỉ độ trong hai phút và thay quần áo chỉ trong năm phút . Vậy là tôi hoàn thiện xong bản thân vào 9h20 .
Nhưng rồi tôi bắt đầu phân vân : " Ăn mặc thế này có bình thường quá không nhỉ ? Có đơn điệu quá không ? "
Thực tình từ trước tới nay , tôi chưa bao giờ quan tâm tới vẫn đề quần áo hay cách ăn mặc , bởi lẽ tôi nghĩ mình thì mặc cái gì chẳng được ; nhưng hôm nay là một ngày quan trọng , tôi nghĩ chắc mình phải thay đổi tí chút mới được .
Nhưng nói thì dễ làm mới khó , nói thay đổi làm sao mà thay thay đổi ngay cho được . Quần áo tôi cũng chẳng có gì nhiều , chỉ toàn quần bò với áo sơmi ; tới cả một chiếc chân váy cũng không có . Biết thế sau hôm thi phần ” Năng khiếu ” , tôi cứ mượn chị Na Vy cái váy đen ấy , thì bây giờ có phải đỡ khổ rồi không .
Tròng vào người chiếc áo mà tôi cho là ưng ý nhất , tôi có gắng cải