
ếu như sau này mỗi ngày đều muốn em ở chung một chỗ với anh, em có cảm thấy ghét hay không?”
“Cũng sẽ không ghét, nhưng là. . . . . .”
“Như vậy. . . . . . Coi như không thích, cho dù không có biện pháp yêu anh cũng được, cho dù em đối với anh một chút tình cảm không có cũng được. . . . . . Em có thể vì loại cuộc sống an tĩnh này mà gả cho anh được hay không?”
. . . . . .
“Thất Thất. . . . . . Nếu như anh cưới người khác, em có thể có một chút thương tâm hay không? Có thể có một chút ghen tỵ hay không? Có thể có một chút hối hận hay không? Em sẽ có cảm giác như thế sao?”
“. . . . . .”
“Thất Thất. . . . . . Em nói a. . . . . .”
. . . . . .
“Bắt đầu từ bây giờ. . . . . . Anh Bách Hiên chính thức buông đoạn cảm tình này đối với Tử Thất Thất, từ đó về sau, bất kể em thích người nào, anh đều thật lòng chúc phúc các em, tuyệt đối sẽ không làm trở ngại các em, mà đồng dạng. . . . . . Em cũng không thể can thiệp cảm tình của anh, bất kể anh sẽ không thích những phụ nữ khác, bất kể anh theo người nào kết hôn, đều cùng em Tử Thất Thất không có nửa điểm quan hệ, bắt đầu từ bây giờ. . . . . . Chúng ta sẽ trở thành bằng hữu bình thường, cực kỳ bình thường. . . . . . Bằng hữu bình thường!”
. . . . . .
“Thất Thất. . . . . . Anh yêu em. . . . . .”
. . . . . .
Bảy năm cùng hắn chung sống từng ly từng tý, trong nháy mắt ở trong đầu cô quay về, không ngừng phát ra, không ngừng quanh quẩn, mà hình ảnh kia rõ ràng, lại lần lượt xuất hiện trước mắt, cho dù hai mắt cô đã bị nước mắt mơ hồ nhìn không rõ bất kỳ vật gì, nhưng hình ảnh bảy năm tích lũy, lại rõ ràng hiện ra trước mắt.
“Không cần. . . . . .” Cô run rẩy thanh âm, nghẹn ngào nói, “Không cần. . . . . . Không cần chết. . . . . . Không cần. . . . . .”
Cô hốt hoảng muốn đứng lên, muốn gọi hắn tỉnh lại, nhưng thân thể yếu đuối, khi cô vừa đứng lên một nửa, đột nhiên mất đi trọng tâm, ngã xuống, nhưng khi thân thể cô lập tức va chạm mặt đất, một đôi có lực dịu dàng ôm lấy thân thể cô, đồng thời bên tai cô, nhẹ giọng lo lắng kêu, “Tử Thất Thất . . . . . .”
Nghe được thanh âm quen thuộc, trong nháy mắt, nước mắt càng chảy mãnh liệt, đôi tay cũng không tự giác nắm chặt tây trang Mặc Tử Hàn.
Tại sao trên thế giới sẽ có đàn ông ngu như vậy?
Cho đến thời khắc cuối cùng, lại còn nghĩ tới hạnh phúc của cô.
Cô nên làm cái gì mới phải?
Lấy cái bộ dáng bây giờ, hắn muốn báo đáp cái gì cũng vĩnh viễn đều không thể trả lại ân tình?
Bách Hiên. . . . . .
Nếu như trên cái thế giới này thật sự có kiếp sau, như vậy em nhất định thích anh, yêu anh, gả cho anh, một đời một kiếp bồi bạn với anh, không. . . . . . Như vậy còn chưa đủ, em muốn tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu anh, cho nên cả đời này, cho em phụ anh một lần. . . . . . Cũng chỉ có lần này. . . . . . Có được hay không?
Chợt, một luồn gió từ bên tai cô thổi qua, mang đến một thanh âm.
“Được!”
Bên tai giống như nghe được âm thanh trả lời của Bách Hiên , Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó khổ sở cười, tiếp tục rơi xuống nước mắt trong suốt.
※※※※※※
※※※
Liên tiếp bảy ngày mưa dầm, nước mưa tí tách không ngừng, giống như thương tiếc Bách Hiên.
Biệt thự Mặc gia
Phòng ngủ lầu hai
Tử Thất Thất ngồi trên giường, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ tối tăm là bầu trời bao la, trên mặt không có một nụ cười, giống như đem nụ cười cùng hỏa táng theo thân thể Bách Hiên, một khắc cuối cùng chôn cất tánh mạng hắn.
“Đông, đông, đông!”
Cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang, hai mắt Tử Thất Thất vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, đôi môi hơi nhúc nhích.
“Vào!”
Cửa phòng mở ra, Phương Lam bưng bữa trưa vào trong phòng, hai mắt cô nhìn chằm chằm vẻ mặt Tử Thất Thất bình tĩnh, nhìn ánh mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi bước đến bên giường, đem bữa trưa trong tay đặt trên tủ đầu giường, cuối cùng mới nhẹ nhàng mở miệng, “Thất Thất, ăn cơm!”
“Ừ, để đó đi, xíu nữa chị ăn!” Tử Thất Thất nhẹ giọng mở miệng, không có bất kỳ tình cảm trả lời.
“Thất Thất. . . . . .” Phương Lam khẽ cau mày ngồi bên giường, vươn tay kéo tay cô qua, một lần nữa mở miệng, nói, “chị mấy ngày này cũng không ăn cái gì, tiếp tục như vậy thân thể sẽ nhịn không được , hơn nữa chị bây giờ còn có bầu, chị phải nghĩ cho con của mình , không cần thương tâm nữa, chuyện Bách Hiên. . . . . .” thời điểm cô nói đến Bách Hiên, thanh âm không khỏi hơi dừng lại, sau đó lần nữa mở miệng, nói tiếp, “Cũng đã qua!”
Quá khứ?
Hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra ưu thương, giống như ngoài cửa sổ mưa dầm, nước mưa sắp rơi xuống, nhưng lại nặng trĩu không chịu rơi.
“Không sai, cũng đã qua, nhưng là. . . . . . Lại không thể quên được!” Cô nhẹ giọng nói, chân mày hơi nhíu lên.
Phương Lam canh chừng dáng vẻ cô, lo lắng khẽ than thở.
“Thất Thất, chị nếu như vậy, mọi người sẽ rất lo lắng, hơn nữa nếu như Bách Hiên biết chị bởi vì hắn chết đi mà biến thành như vậy, hắn nhất định cũng sẽ không vui , cho nên. . . . . .”
“A. . . . . . Tiểu Lam. . . . . .” Tử Thất Thất đột nhiên ngắt lời cô, sau đó quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Em có thể nói cho chị biết, có