
biện pháp gì có thể làm cho mình vui vẻ sao? Em có thể dạy chị, để chị vui vẻ sao? Chị hiện tại thật kỳ quái, chị không có cách nào cười, không có cách nào để cho mình vui vẻ, càng không có biện pháp ăn uống, chị biết rõ mình không thể như vậy, biết không thể khiến mọi người lo lắng, biết phải nghỉ ngơi, cũng biết Bách Hiên nhất định không muốn nhìn thấy như vậy, nhưng là. . . . . . Chị không có cách nào để cho mình vui vẻ. . . . . . Chị không có cách nào lộ ra nụ cười trước kia, chị thật khó chịu, lòng chị khó chịu. . . . . . Em nói cho chị biết chị nên làm cái gì? Em dạy chị nên làm cái gì? Làm thế nào. . . . . . Chị phải như thế nào mới có thể từ trong thống khổ thoát ra ngoài đây?”
Cô không ngừng hỏi, đôi tay bắt được tay của cô, mà tay của mình cũng hơi run rẩy.
Phương Lam nhìn cô thống khổ, trái tim đột nhiên đau đớn, cô đưa tay ôm chặt lấy thân thể run rẩy, tuy nhiên không cách nào trả lời cô.
Cô không giúp được cô!
Bởi vì cô cũng không biết biện pháp có thể làm cho mình vui vẻ!
. . . . . .
Nửa giờ sau
Cửa phòng ngủ mở ra, Phương Lam bữa trưa không hề hao tổn ra khỏi cửa phòng, mà đứng ở cửa phòng là Mặc Tử Hàn, Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, và Tuyết Lê, trong đó ba người cùng nhau khẩn trương nhìn cô, chỉ có Tuyết Lê lẳng lặng ngơ ngác không có bất kỳ phản ứng.
“Mẹ Tiểu Lam, mẹ như thế nào?” Mặc Thiên Tân khẩn trương hỏi.
Phương Lam lắc đầu một cái, nhìn bữa trưa trong tay vẫn không nhúc nhích một hớp. Ở nơi này bảy ngày, cô mỗi ngày nhiều nhất chỉ biết ăn vài hớp cháo, sau đó liền không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, hơn nữa nếu như không phải chủ động nói chuyện với cô, cô sẽ không nói lời nào, giống như Tuyết Lê, không nhúc nhích nhìn một chỗ, hơn nữa hai mắt không tập trung . . . . . .
“Làm thế nào? Mẹ sẽ luôn luôn như vậy sao?” Mặc Thiên Tân lo lắng nói, chân mày rối rắm cau lại vào nhau.
Thật ra mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều trêu chọc cô vui vẻ, nhưng cô một lần cũng không cười, hơn nữa bất luận hắn nói gì, cô đều chỉ biết trả lời”Ừ” , nhìn cô bây giờ, hắn thật đau lòng, nhưng đồng thời cũng có thể hiểu cô hiện tại thương tâm, bởi vì chính mình đã từng thương tâm như vậy, bởi vì Tuyết Minh vì hắn mà chết, nhưng hắn lấy được lời nói tha thứ của Tuyết Lê, nhưng mẹ. . . . . . không cách nào từ Bách Hiên thúc thúc nghe được lời nói như thế.
“Này, em thì sao? Không có biện pháp gì tốt sao?” Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn về phía Mặc Tử Hàn đứng bên cạnh mình.
Gương mặt Mặc Tử Hàn nặng nề, chân mày thật chặt cau lại.
Nếu như hắn có biện pháp, vậy sẽ không đứng ở chỗ này.
Suốt cả bảy ngày bảy đêm, hắn cũng bồi bên cạnh cô, thiên bách vạn lần muốn mở miệng nói với cô, nhưng mở to miệng rồi lại không biết nói gì. Muốn an ổn cô thế nào? Muốn để cho cô lên tinh thần thế nào? Muốn thế nào mới có thể làm cô quên thống khổ? Muốn thế nào mới có thể làm cô vui vẻ? Đây là chuyện hắn không am hiểu!
“Ai. . . . . .”
“Ai. . . . . .”
“Ai. . . . . .”
Mặc Thâm Dạ, Mặc Thiên Tân, và Phương Lam, ba người cùng nhau nhìn Mặc Tử Hàn trầm trầm than thở.
“Thân là đàn ông, ngay cả phụ nữ của mình cũng không biết dỗ, anh không cảm thấy anh rất thất bại sao?” Phương Lam khó chịu oán trách.
“Cũng không thể trách hắn, mặc dù hắn đối với thân thể phụ nữ thân kinh bách chiến, nhưng thật lòng yêu một người như vậy, là lần đầu tiên, cho dù là lưu luyến, mà đàn ông lưu luyến đều ngây ngốc, điểm này là bình thường!” Mặc Thâm Dạ một bên thêm dầu thêm mỡ.
“Ba, không nghĩ tới ba mươi tuổi mới biết yêu, con đột nhiên đối với ba có loại cảm giác vừa đồng tình, lại khâm phục!” Mặc Thiên Tân nói tiếp.
Mặc Tử Hàn cau mày nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói, “Đã lúc này rồi, các ngươi còn có tâm tình nói giỡn?”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
Ba người lại trăm miệng một lời, vô cùng chỉnh tề đối với hắn cúi người 90 độ.
Mặc Tử Hàn phiền não nhìn chằm chằm bọn họ, tâm tình nặng nề lười tức giận bọn họ.
“Không bằng. . . . . . Để tôi thử xem như thế nào?”
Đột nhiên truyền đến thanh âm, khiến bốn người cũng cùng nhau nhìn về phía hành lang bên phải, khi bọn họ thấy người, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
. . . . . .
Bên trong phòng ngủ
Tử Thất Thất như cũ ngồi trên giường, nhìn mây đen ngoài cửa sổ.
“Đông, đông, đông!”
Cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang, cô lại như cũ khẽ bỗng nhúc nhích môi, nói, “Vào!”
“Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Tử Thất Thất không quay đầu nhìn người tới là ai, nhưng thanh âm giày cao gót giẫm trên sàn nhà, để cho cô biết đó không phải bọn Phương Lam, kia ai đó?
Thôi!
Là ai thì như thế nào? Không sao. . . . . .
Đột nhiên!
“Tử Thất Thất tiểu thư, cô còn nhớ rõ tôi sao?”
Bên tai Tử Thất Thất truyền tới giọng của phụ nữ, thanh âm cô tựa hồ nghe qua ở nơi nào, chỉ là cô không nghĩ ra là ai, cho nên chầm chậm quay đầu, hai mắt đột nhiên từ từ trợn to, kinh ngạc nhìn phụ nữ xinh đẹp đứng bên giường.
“Thủy Miểu?”
CHƯƠNG 289: ĐỐI VỚI CHÚNG TA MÀ NÓI, ĐÂY LÀ HẠNH PHÚC VÔ CÙNG!
Thủy Miểu?
Cô tại sao lại tới?
Cô tới làm gì?
Tử Thất Thất trong bảy ng