Duck hunt
Chết Vì Cái Đẹp

Chết Vì Cái Đẹp

Tác giả: minmindo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325393

Bình chọn: 9.5.00/10/539 lượt.

ẹ dễ hiểu. Cô chưa nghĩ đến có ngày nào đó phải rời xa bố mẹ, bây giờ loáng thoáng qua đầu cảnh tượng cô rời bố mẹ về theo chồng làm cô thấy xót xa. Bố mẹ có mỗi mình Hân, nếu cô đi rồi, ai sẽ ở với họ, ai sẽ chăm sóc họ lúc về già…

Nghĩ đến đây sống mũi Hân cay cay, chưa bao giờ cô cảm thấy khó lựa chọn như lúc này.

– Con lên phòng đi.

Ông Trần thấy con gái sắp khóc đến nơi, liền bảo Hân về phòng.

– Mẹ…

– Ngủ sớm đi, con mẹ cũng lớn rồi.

Hân miễn cưỡng lên phòng.

Cô biết mẹ cô lo lắmg cho cô, lúc nào cũng vậy, coi cô như một đứa trẻ.





CHƯƠNG 53: CHÚNG TA KẾT HÔN

Trên tầng tám của một khách sạn sang trọng, lễ cưới của Kim Anh và Trịnh Minh Kì được tổ chức. Hân và Huy cùng nhau đến dự lễ cưới của bạn. Và giờ thì Hân đã biết rõ mình lạc loài giữa đồng bọn thế nào. À… Cũng không hẳn là lạc loài lắm, cô khác họ ở chỗ là cô chưa tổ chức lễ kết hôn, chứ thực ra cô đã có chồng trên giấy tờ rồi.

Ấy thế mà Vân Trang rồi Chi Mai, hai cô bạn đó cứ đem chuyện Hân còn độc thân ra chọc ngoáy cô, làm cô bí xị suốt dọc đường về. Họ không biết cô đã đăng kí kết hôn với Huy thôi, chứ họ mà biết thì chắc chẳng để cô cậu yên thân rồi.

Cô cứ xị cái mặt ra làm cậu phải cố nhịn cười. Vợ bé nhỏ của cậu lại đi để bụng mấy lời trêu chọc của đán bạn.

– Em thấy tủi thân không?

Hân nhìn ra cửa sổ, mệt mỏi dựa vào thành ghế, hời hợt trả lời.

– Em chẳng thấy tủi. Bạn em có chồng, em cũng có, em chỉ thua mấy đứa nó là chưa làm lễ kết hôn.

– Chúng ta kết hôn đi, để họ khỏi cười em. Quan trọng hơn là anh muốn sống với em.

Hân bất giác nhìn Huy.

Kết hôn không dễ thế đâu. Cô còn phải chuẩn bị tinh thần, cô còn lo nhiều thứ và rất nhiều vấn đề cô chưa biết xoay sở thế nào.

– Em cần suy nghĩ. Cho em vài ngày.

– Được. Anh chờ em.





Vài ngày sau đó cả nhà họ Hoàng đã biết tin Huy chính thức là chậu đã có hoa. Sau một cuộc họp gia đình khẩn cấp, bà nội họ Hoàng dù đã bị phản đối, bị cả nhà nài nỉ cỡ nào vẫn cương quyết không chấp nhận chuyện cháu bà đã đăng kí kết hôn mà chưa chịu đem vợ về nhà.

Bà là người già, cũng hơi bảo thủ một chút, đó là vì bà muốn có chắt thôi mà. Cậu thì tất nhiên muốn nhanh, nhưng cậu muốn chờ cô ấy. Thế nên hai bà cháu mỗi người một ý thành ra bất đồng quan điểm, bà giận, còn cậu thì lạnh lùng bỏ ra ngoài.

– Thôi mà mẹ, hai đứa nó cũng lớn rồi, để chúng nó tự lo.

Mẹ cậu ngồi cạnh bà nội thuyết phục liền bị bà gạt ngay.

– Không được! Phải lấy vợ cho thằng Huy ngay.

Cả nhà hết nói nổi.

Bà là lớn nhất nhà, bà như nữ hoàng, bà nói là không ai dám cãi. Cuộc họp kết thúc, ai về nhà nấy, còn lại mình bà là ở cùng với cháu trai.

Vì không ai trong nhà chịu hợp tác với bà nên bà đành kéo chị Tươi về làm đồng minh. Chị Tươi ấy hả, năm nay hai sáu, gái chưa chồng, bà dọa đuổi về quê chăn vịt là sợ lắm, nên bà bảo gì cũng nghe.

– Mày đến chỗ ông Trung bác sĩ bảo ông ấy lấy cho tao một liều thuốc mê.

Chị Tươi hoảng hốt.

– Lấy thuốc mê về làm gì? Bà muốn tự tử à?

– Con này, tao chỉ muốn đuổi mày về quê… Muốn lấy vợ cho thằng Huy chỉ còn cách đó thôi… Nhớ bảo ông Trung lấy cái loại hôn mê tạm thời thôi…

– Cậu Huy biết là mắng con chết.

– Tao làm, mày phụ giúp tao, thằng Huy còn lâu dám hỏi tội mày…

Chị Tươi vâng vâng dạ dạ, giúp bà thực hiện kế hoạch mờ ám.



Hơn tám giờ tối, Huy đặt chân vào nhà. Như thường lệ, một tách cà phê sẽ được đặt sẵn trên bàn làm việc của cậu. Chỉ khác là, hôm nay trong tách cà phê đó có thuốc… mê.

Cuộc đời cậu xong từ đây…

– Nhanh lên, khiêng nó lên giường, đổ rượu lên quần áo nó cho có mùi, vò tóc nó xù lên… Đấy đấy… Đúng rồi. Phải để nó trông giống một thằng điên tình vào…

Bà chỉ đạo, chị Tươi hớt hải tuân lệnh.

Xong xuôi mọi chuyện, bà thì vui vẻ còn chị Tươi thì nơm nớp lo sợ.

– Bà, làm thế liệu có ổn không?

– Ổn. Nhìn nó là tao biết mấy ngày nay nó không được gặp vợ. Gì chứ thằng này tao còn lạ gì, chắc chắn lại chờ đợi vợ nó rồi.

– Bà biết rõ cậu Huy ghê nha!!

Chủ tớ xuống phòng khách. Tiếp tục phần tiếp theo của kế hoạch… đen tối.

Chị Tươi cầm điện thoại lên, bấm số và gọi. Trên tay cầm tờ kịch bản bà ghi sẵn cho từ trước.

Ngay khi đầu dây bên kia có một giọng nữ vang lên, chị Tươi liền rấm rức, diễn xuất chân thực như diễn viên chuyên nghiệp.

– Cô Hân đấy hả?? Cậu Huy… Cậu Huy điên rồi…

– Chị nói gì vậy?

– Cậu Huy say rượu… về nhà còn đập phá đồ đạc, lục tìm khắp nhà để tìm cô… hức… Tôi bảo cô không ở đây cậu Huy liền đánh tôi… hức… Cô giúp tôi với… Cậu Huy đánh tôi chết mất…

Ai đó ở đầu dây bên kia không khỏi lo lắng. Vừa nghi ngờ lời của chị Tươi. Ở cùng cậu bấy lâu nay cô hiểu rõ cậu ấy không rượu chè, không đập phá, không đánh người thì lấy đâu ra mấy chuyện kiểu đó.

Tiếng rung điện thoại kéo cô trở lại.

– Alo!

– Cháu mau qua đây… Thằng Huy nó sắp phá nát cái nhà rồi… Bà sợ nó giết bà mất…

Độ chân thực rất cao. Cuối cùng cô bị lừa, giữa đêm tối phi xe đến thẳng nhà cậu trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ.

Đến nơi, cô chạy vào nhà, bà chỉ lên phòng, cô liền chạy lên phòng cậu.

Có gì đó phi sự thật… Trong phòng không hề có dấu hiệu bị đậ