
ư tôi chưa từng gặp Nhật Đăng. Hai chữ giá như nghe sao mà chua xót quá. Tổn thương anh ấy một lần là quá đủ rồi. Tôi không muốn mình mắc thêm sai lầm nào nữa.
Nhật Đăng cười nhàn nhạt.
– Một lần cũng không được sao?
Tôi lại im lặng thay cho câu trả lời.
Nhật Đăng lắc lắc hai vai tôi. Ánh mắt đau đớn hằn lên những tia đỏ.
– Nói đi! Em thích anh, chỉ một câu nói thôi mà. Đâu có gì khó khăn.
Tôi đẩy anh ấy ra khỏi người tôi. Đôi chân lùi ra sau. Nước mắt rơi xuống lã chã.
– Em xin lỗi. Tất cả lỗi lầm đều do em…
Nhật Đăng thở dài bất lực.
– Cuối cùng thì anh vẫn thua cậu ta. Anh thua kém cậu ta cái gì? Thứ cậu ta có anh cũng có. — Anh ấy lại gào lên — Em nói xem, cậu ta hơn anh ở điểm nào?
Đã lún quá sâu trong vũng bùn. Nếu lún thêm nữa chắc tôi sẽ chết chìm mất. Tôi lau sạch nước mắt trên má, bình tĩnh mà cất giọng.
– Chấm dứt rồi… Anh, làm ơn, dừng lại đi…
Nhật Đăng cúi mặt xuống nền gạch dưới chân. Tóc mái che đi cả nửa khuôn mặt. Ánh sáng mờ nhạt không thể làm rõ nỗi đau trong lòng anh ấy.
Một giọt nước lấp lánh rơi xuống má Nhật Đăng, trượt dài xuống cằm.
– Em xin lỗi. Là em sai…
Tôi thều thào. Lồng ngực bị buộc chặt đến khó thở.
Nhật Đăng gật gật cái đầu. Giọng nói trầm hẳn.
– Ừ… Chấm dứt rồi… Chưa đầy một tháng mà đã chấm dứt…
Anh ấy đứng thẳng và quay lưng. Từng bước chân xiêu vẹo đặt trên nền gạch. Bóng lưng của anh ấy cô độc và thảm thương trượt dài xuống dưới chân. Đau lắm đúng không?
Tình trạng cảm xúc của Nhật Đăng không hề ổn, không chắc là anh ấy còn an toàn mà về nhà. Tôi muốn kéo anh ấy lại hỏi xem anh ấy có về nổi nữa không, nhưng tôi không thể, tôi đâu còn tư cách gì. Đôi chân cứng đơ chỉ biết đứng yên một chỗ mà nhìn bóng dáng anh ấy đang dần khuất đi.
– Không sao.
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ đằng sau. Tôi giật mình quay đầu lại, tên Huy đã bước đến đứng trước mặt tôi.
Tôi gục mặt vào ngực cậu ta. Nước mặt nóng hổi lại tuôn ra.
– Tớ sai rồi… Anh ấy… đau lắm…
Ngay từ đầu tôi đã sai, sai một cách thảm hại. Chỉ vì khuôn mặt đẹp của anh ấy và chỉ vì sự mê muội của tôi.
Trời đã khuya. Gió thổi mạnh hơn và mưa cũng không còn lất phất như bụi bay. Không gian yên lặng chỉ còn tiếng lá rụng và tiếng nấc ứa nghẹn trong cổ họng.
Tên Huy vòng tay ra sau lưng tôi. Cậu ta nói bên tai.
– Cậu… Chết vì cái đẹp.
– Ừ, chết vì cái đẹp… — Tôi dựa vào cậu ta mà thì thào.
Gió lạnh ngắt. Mưa cũng bắt đầu nặng hạt và rơi xuống mặt đất. Từng vũng nước nhỏ khẽ cử động dưới mưa.
Tên Huy kéo vai tôi ra và lau nhanh đi giọt nước mắt lưng chừng trên mặt tôi.
– Muộn rồi. Về thôi.
Tôi chỉ biết gật nhẹ đầu và để câu ta choàng tay lên vai tôi mà kéo về.
Có lẽ là tôi có thể thoải mái hơn sau khi thú tội với Nhật Đăng. Mong rằng Nhật Đăng có thể quên đi chuyện này, dù đó là một việc rất khó. Nếu không, cứ mỗi lần thấy anh ấy đau khổ tôi lại càng cảm thấy tội lỗi hơn.
.
Tôi đã yêu cái đẹp một cách quá đáng.
CHƯƠNG 22: MƯA LẠNH
Sắc trời một màu u ám… Thi thoảng lại mang đến cơn mưa bất chợt…
Tôi đến lớp trong tình trạng bơ phờ. Chuyện của Nhật Đăng làm tôi áy náy khủng khiếp. Tên Huy thì hết nhìn tôi rồi lại nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.
– Cười lên!
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, không đâu bắt tôi cười. Tôi có dở hơi đâu mà tự nhiên đang đứng giữa sân trường toét miệng ra cười.
– Không cười được. — Tôi ỉu xìu.
Tên Huy thở hắt đầy chán nản, cậu ta khoác tay lên vai tôi, giọng như là chân thành lắm.
– Tớ thành ý nói cho cậu biết, nhìn cậu bây giờ chả khác nào mấy đứa thiểu năng trí tuệ.
Tôi trừng trừng đôi mắt với tên Huy. Dám so sánh tôi với mấy đứa thiểu năng? Cay cú vô cùng.
.. Tôi tự nhìn lại tôi, đùa chứ tôi đủ tiêu chuẩn đi thi Hoa hậu luôn ấy, chỉ tiếc là chiều cao không cho phép thôi. Tên Huy chắc chắn bị đui.
Nhìn bản mặt vênh váo đấy lại càng thấy ghét. Nghĩ lại thì có khi tôi bị não thật, hoặc là tôi bị rối loạn thần kinh, không thì làm sao tôi có thể thích tên Huy được. Không thể…
Thấy tôi ngước lên nhìn. Tên Huy nhếch mép cười cười rồi đưa tay lên vuốt cằm và cúi xuống nói với tôi.
– Cằm tớ đẹp nhỉ?
Tôi chớp chớp mắt rồi nhanh tay véo vào bụng tên Huy. Đúng là tên bệnh hoạn số một. Hết trêu tôi rồi lại tự tâng bốc bản thân. Tóm lại là TỨC MUỐN PHÁT ĐIÊN.
Cậu ta nhăn mặt giữ lấy tay tôi.
– Bỏ ra! — Tôi ra lệnh dẫu biết chẳng có tác dụng gì.
– Bỏ ra rồi khác nào tạo cơ hội để cậu bạo hành tớ.
Mấy em gái lớp 10 khoái chí xem cảnh giằng co giữa tôi và tên Huy. Tôi nghiến răng gằn từng chữ.
– Cậu bỏ ra không?
Tên Huy cười khiêu khích.
– Không bỏ.
Tôi nhìn cậu ta mà chỉ biết oán hận trong bẽ bàng. Cánh tay hôm trước cậu ta bị thương vì cứu tôi đang được băng bó kín mít bị khuất trong chiếc áo đồng phục, tôi tưởng cậu ta đau lắm không thể cử động mạnh, ấy thế mà vẫn giữ chắc được cả người tôi đấy.
Tôi có nên cắn một phát vào đấy để thoát thân không nhỉ?!
Nên?
Không nên?
Sau vài giây cân đo đong đếm tôi chẳng làm gì tên Huy cả. Cắn cậu ta xong rồi thấy bộ dạng đau đớn của cậu ta tôi lại thấy…. xót xa.
Cái Trang từ xó nào lao đến. Nó cười sung sướng.