
bổn phận chăm sóc cho cô . Dù sao anh cũng không thể bị Phương Nghi chi phối được.
Sáng hôm sau anh dậy sớm, việc đầu tiên của anh là qua phòng bà Liên, đẩy nhẹ cửa nhìn vào thấy Phương Nghi còn ngủ say, bà Liên có lẽ đã xuống bếp, Khắc Minh trở về phòng mình . Gần tám giờ, bà Liên vào phòng anh.
– Con ở nhà trông Phương Nghi giùm mẹ, mẹ tranh thủ ra chợ một chút . Nếu nó thức dậy con đừng để nó về nghe Minh.
– Dạ.
– Mẹ muốn nói chuyện với nó, bây giờ mà không nói mai mốt khó tìm được, không hiểu sao nó tránh mẹ đến vậy.
Bà vội vã đi xuống nhà, Khắc Minh mặc áo vào rồi qua phòng bà.
Thấy Phương Nghi vẫn còn ngủ, anh lẳng lặng xuống nhà mang ly nước lên để trên bàn, rồi ngồi xuống đọc báo.
Phương Nghi bỗng mở mắt, cô giơ tay che mặt vì nắng chói, cô lặng người nằm úp mặt xuống gối như suy nghĩ . Chợt thấy Khắc Minh như đang nhìn mình, cô hỏng người ngồi dậy, giương mắt nhìn anh, rồi nhìn quanh trong phòng, Khắc Minh bỏ báo xuống.
– Em nhận ra mình đang ở đâu không ?
Phương Nghi không trả lời, cô bước xuống giường và đi về phía bàn phấn . Cô ngồi im lặng chải tóc . Thấy bộ đồ trên người nhàu nát, cô đứng lên mở tủ áo bà Liên, lấy một bộ cầm trên tay, rồi quay lại nhìn Khắc Minh như muốn bảo anh đi ra. Nãy giờ anh vẫn theo dõi từng cử chỉ của cô . Vẻ lặng lẽ của cô làm anh thấy ngán ngẩm . Lúc này nói chuyện không phải là dễ . Nhưng anh vẫn kiên nhẫn:
– Mẹ dặn nếu em thức dậy thì ở nhà chờ, mẹ muốn nói chuyện với em.
– Tôi không có chuyện gì để nói hết và cũng không muốn nghe ai nói hết.
– Em sợ hay không thèm nghe.
– Tại sao tôi phải sợ và sợ cái gì.
– Vậy em cho những gì mình làm là đúng à.
– Tôi có cuộc sống riêng của tôi miễn nghe và phê bình.
Khắc Minh chỉ chiếc ghế trước mặt:
– Em ngồi xuống đi.
Phương Nghi vẫn đứng yên, bộ đồ vẫn cầm trên tay, cô nhìn thẳng phía trước với vẻ lạnh lùng, kênh kiệu . Khắc Minh nhếch môi:
– Thật ra mình chẳng là gì của nhau, tôi sắp có vợ và có bổn phận phải lo cho cô ấy . Nhưng tôi khuyên em một điều, cuộc sống thác loạn sẽ dẫn em tới địa ngục chứ không phải thiên đàng đâu.
– Thế nào là thác loạn.
– Em thông minh nên tôi không cần giải thích, đúng không.
– Này, tối qua đến giờ mấy người sỉ vả tôi hơi nhiều đó . Nhiều chuyện.
Khắc Minh sửng người, anh không ngờ cô ăn nói cay độc như vậy . Anh cố bình tĩnh.
– Có thể tôi nhiều chuyện, nhưng dù sao khuyên một người làm người tốt vẫn không phải là vô ích đâu.
Phương Nghi giơ chiếc áo lên, cười khẩy:
– Khi một người phụ nữ muốn thay đổi, thì anh hiểu bổn phận của mình là làm gì chứ.
Khắc Minh vẫn ngồi yên:
– Mẹ dặn tôi phải giữ em lại, tôi không muốn thất hứa với mẹ.
Phương Nghi bĩu môi, như không thèm nghe, cô nhún vai:
– Cũng được, tùy.
Và trước cái nhìn sững sờ của Khắc Minh, cô bứt toạt hàng nút áo, cởi phăng nó ra và ném vào góc phòng và điềm nhiên thay đồ như không có anh ở đó, cử chỉ đầy bạt mạng thách thức, coi khinh.
Khắc Minh cắn chặt răng, quay mặt chỗ khác, anh bỗng thấy tức giận đến cuồng nộ.
– Cô cũng đã như thế trước mặt những người đàn ông khác ? Phải vậy không ?
– Vậy thì sao ? Chuyện đó thường quá, sợ khỉ gì ?
Khắc Minh quay phắt lại, quát lên:
– Cô còn dám thừa nhận chuyện đó hả ?
Phương Nghi nhún vai, không thèm trả lời, cô gài nút áo cuối cùng, rồi dùng chân hất chiếc khăn tay dưới chân vào góc phòng và quay người ra cửa.
Thái độ ngạo mạn của Phương Nghi càng làm Khắc Minh giân điên người . Anh bước nhanh tới kéo mạnh tay cô, làm Phương Nghi văng vô tường, cô nhăn mặt vì đau, nhưng anh đang mất bình tĩnh nên không nhận ra, anh nghiến răng:
– Đồ sa đọa, có còn là con người nữa không ?
Phương Nghi lì lờm:
– Nếu không thì sao ?
– Tôi giết cô bây giờ, thật là bại hoại danh dự gia đình, cô chết đi.
– Tôi làm mất thể diện gia đình à, nhưng gia đình nào thế, và xét cho cùng thì mấy người lấy quyền gì phê phán tôi.
Thấy Khắc Minh im lặng trừng mắt nhìn, cô liếc anh một cái, như thù ghét đến tận xương tủy:
– Mấy người có còn nhớ đã có lần mấy người đánh tôi không ? Đuổi tôi ra khỏi nhà này như con hủi . Tôi nhớ suốt đời đấy nhé . Tôi tự hứa sẽ làm cho mấy người khốn đốn, chờ đó đi.
– Cô làm gì để trả thù, làm thế này à?
– Đó là lối sống cá nhân của tôi đừng xen vào . Đồ nhiều chuyện.
Khắc Minh quát lên:
– Cô ăn nói mất dạy thế này à?
– Ừ, vậy thì sao ?
– Cô thành quỷ lúc nào vậy, nói đi.
Vừa nói Khắc Minh vừa lắc vai Phương Nghi như điên, cô đau quá nên cố đẩy anh ra, cả còn đang giằng co thì bà Liên chạy lên:
– Chuyện gì vậy, hai đứa làm gì mà xô xát nhau vậy ? Buông ra đi Minh, nghe mẹ nói không ?
Khắc Minh buông mạnh Phương Nghi ra, làm cô lao đao ngả vào cửa, bà Liên đỡ cô lên, nhưng cô đã gạt tay bà:
– Tránh ra.
– Nghi.
Đến lượt bà Liên sững sờ vì thái độ của cô . Bà đứng lặng ngó cô . Phương Nghi điềm nhiên sửa lại tóc rối ngang ngược nhìn hai người . Không thèm cả chào, cô bỏ đi xuống cầu thang.
Bà Liên đứng nhìn theo cô, rồi buồn rầu:
– Mẹ không ngờ nó là như vậy, không nhận được nó nữa.
Khắc Minh thở hắt ra:
– Nếu mẹ nghe chính cổ nói chuyện thì m