
ển và vở. Đang định ngồi xuống, bỗng nhiên Lịch Xuyên nói : “Ngồi vào bên trái anh đi.”
Tôi đổi sang bên trái : “Anh thuận tay trái?”
“Không phải.” anh nói “Đúng rồi, kiểm tra giữa kỳ thế nào?”
Trời, anh còn nhớ chuyện này.
“Điểm trung bình 90, cách mục tiêu 5 điểm. Nỗ lực thêm chút nữa, học bổng có hi vọng.
“Bé ngoan. Trước nói tới việc em dùng article đi. Article tiếng Trung nói như thế nào?”
“Mạo từ.”
“Trước khái niệm không cần dùng mạo từ. Ví dụ như khi em nói space, em nói time, đó chỉ là concept, không cần dùng mạo từ.”
“À.”
“Còn có chỗ này nữa, trước triều đại phải có mạo từ.”
“Đều học hết rồi, nhưng không nhớ được.”
“Còn nữa, viết proposal có một nguyên tắc, không cần nói làm như vậy thì em sẽ có lợi ích gì. Nhắc tới đối với sinh viên khác, đối với trường học, đối với danh dự trường học sẽ có lợi ích gì.
Nói tới đây, anh thay đổi tư thế ngồi một chút. Lúc này tôi mới phát hiện, mất đi một nửa người, anh ngồi xuống chỉ còn một điểm tựa, cho nên rất khó ngồi thẳng, cũng rất khó ngồi ổn định, phải dùng một cánh tay đỡ cơ thể. Anh vẫn dùng tay phải đỡ lấy người mình.
Tiếp theo, anh giảng cho tôi vì sao cần sửa như vậy, giảng từng chỗ từng chỗ một, nói hơn 2 giờ liền. Tay trái viết chữ không thuần thục, liền viết láu lên trên giấy. Trí nhớ của Lịch Xuyên thật tốt, những từ đơn thật dài thật phức tạp, chưa bao giờ viết sai.
Cuối cùng, tôi cảm thấy nếu như anh vẫn tiếp tục giảng như vậy, sẽ mệt mỏi chịu không nổi, liền nói : “Chúng ta đi thôi, muộn quá rồi.”
“Em còn gì muốn hỏi không?”
“Không có. Hiểu hết rồi. Anh hai ơi anh quá mạnh mẽ – đây là chỗ tốt của tiếng mẹ đẻ.”
Anh nhịn cười.
“Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của anh.” Anh nói “Anh lớn lên ở Thụy Sĩ, trải qua thời thơ ấu ở khu nói tiếng Pháp, đi học cấp 2 và cấp 3 ở khu nói tiếng Đức, tiếng mẹ đẻ của anh là tiếng Pháp và tiếng Đức.”
“Anh hai, sự sùng bái của em với anh dài dằng dặc như dòng sông, kéo dài không dứt.”
Anh đứng lên, lấy áo khoác hộ tôi, nhìn tôi mặc, sau đó tự mặc áo gió vào. Chúng tôi cùng nhau ra thư viện, lại đi tới chỗ anh đậu xe ở chỗ Hiệu trưởng.
“Em muốn đi ăn khuya không?” anh hỏi.
“Không đi, anh mệt rồi. Em về bệnh viện với anh, được không? Không thoải mái chỗ nào, em mát xa cho anh, được không? Sức kháng thể của em mạnh lắm, không sợ lây bệnh, thật đó.” Tôi lại gần cọ cọ anh.
“No.”
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu hồng “Anh mua cho em một chiếc điện thoại, nếu rảnh gọi cho anh.”
“Bệnh viện có chặn tín hiệu không?”
“Ngày mai anh xuất viện.”
“Nhanh lên xe đi.” tôi nói.
“Anh đưa em về phòng ngủ trước.”
Trên mặt đất đều là băng mỏng, nếu anh không ẩn thận bị ngã, ngã hư luôn chân còn lại thì làm sao bây giờ.
“Lần sau, được không? Đợi tới khi anh hoàn toàn bình phục rồi lại đưa em đi. Xem như em cầu xin anh.
“No.” anh nói “Mặt đất trơn như vậy, em lại không nhìn đường, anh sợ em bị ngã.”
Quay về phòng ngủ, tôi vui rạo rực. Ai cũng nhìn tôi, cảm thấy vẻ mặt tôi hôm nay vô cùng tốt, không giống bình thường.
“Ai, rốt cuộc cậu cũng đi ra từ bóng ma thất tình.” An An quan sát mặt tôi “Thật đáng mừng.”
Tôi rửa mặt, đi ra chỗ cầu thang gọi điện thoại cho Lịch Xuyên, trong vòng 3 giây anh liền tiếp : “Hi.”
“Sắp tới bệnh viện chưa?”
“Sắp rồi.”
“Tại sao lại là màu hồng?”
“Cái gì màu hồng?”
“Màu điện thoại.”
“Đây là màu của cô gái vị thành niên.”
“Em không phải cô gái vị thành niên.”
“Em chỉ có 17 tuổi.”
“Lịch Xuyên, anh bao nhiêu tuổi?”
“25. Có phải rất già không?”
“Không già không già, tuyệt đối không già. Cám ơn nha, anh ơi em rất thích anh!” tôi ngọt ngào gọi anh, vui vẻ gác máy.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp. Chương trình học đã hoàn thành, mọi người đều đang chuẩn bị cho kì thi, tôi cũng không ngoại lệ, 7 giờ liền rời giường, pha một ly trà đặc liền tới thư viện. Hàng cửa sổ dài thẳng tắp, ánh nắng ấm áp, tôi mở sách vở ra, sách ôn tập, ôn tập ngữ pháp, ôn tập từ, bận tối mắt tối mũi.
Đến buổi trưa, tôi đi ra thư viện ăn cơm, điện thoại reo, truyền tới giọng nói của anh.
“Là anh, Lịch Xuyên.”
“Hi, Lịch Xuyên, anh xuất viện?”
“Cuối cùng cũng xuất. Vị bác sĩ này là người quen của bố anh, chỉnh anh sắp chết.” anh nói “Chiều nay, em có thể giúp anh một việc không?”
“Giúp gì, nói đi.”
“Anh có một người bạn hôm nay khai trương một triển lãm tranh, em đi cùng anh được không?”
“Không thành vấn đề, chỉ có điều em không hiểu hội họa, đứng ở đó có khi nào trông rất ngốc không?”
“Không không không, là như thế này. Anh cũng không muốn đi, nhưng quan hệ với cậu ấy khá tốt, từ chối không được. Triển lãm khai trương lúc 4 giờ, báo chí cũng có mặt. Cậu ấy muốn anh có mặt đúng giờ để cổ vũ, 7 giờ có tiệc rượu, cậu ấy hy vọng anh sẽ tham gia tiệc rượu.”
“Nói cách khác, chúng ta phải ở đó hơn 4 giờ?”
“Nếu em tới giúp, anh sẽ không cần tốn hơn 4 giờ.”
“Vậy à? Giúp như thế nào?”
“Chúng ta đi lúc 4 giờ, một giờ sau, em nói em đau đầu, chúng ta liền đi về.”
“Đau đầu? Lý do này có giả lắm không?”
“Giả hay không liền xem xem em diễn có giống hay không.”
“Không thành vấn đề, Lịch Xuyên. Triển lã