Polaroid
Chuyện cũ của lịch xuyên – Huyền Ẩn

Chuyện cũ của lịch xuyên – Huyền Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325313

Bình chọn: 9.5.00/10/531 lượt.

m tranh có yêu cầu trang phục gì không? Áo đuôi tôm gì gì đó.”

“Có, phải mặc đồ dạ hội.”

“Tốt lắm, em phụ trách diễn, anh phụ trách trả tiền đạo cụ.”

“Em ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Chờ anh, anh tới đón em. Ăn cơm trước, sau đó đi shopping.”

“Em đứng chờ anh trước cổng. Vừa lúc em phải đi ra cổng gửi thư.”

20 phút sau, Lịch Xuyên lái xe tới đón tôi. Anh nói anh cần thời gian khôi phục 1 tuần mới có thể mang chân giả. Không có chân giả anh đi đường rất thoải mái, nhưng ngồi xuống lại khó khăn. Công việc của anh cần ngồi thời gian dài để vẽ, cho nên anh không thể rời chân giả.

Anh vẫn mặc một bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi màu đen, cà vạt màu tím. Dáng người thon dài, tao nhã khéo léo, lại kết hợp với khuôn mặt mê người kia của anh, đúng là vô vãng nhi bất thắng. Tôi nghĩ, một người như vậy, chỉ có một chân, vừa mới xuất viện, lại không thể thuyết phục người họa sĩ kia, tôi phải giúp anh mau thoát khỏi triển lãm tranh kia. Trọng trách trên vai tôi thật sự rất nặng

(Vô vãng nhi bất thắng – 无往而不胜 : vô địch, vô song, vô gì gì đó =.=, don’t ask me).

Lịch Xuyên hỏi tôi có muốn ăn đồ ăn Vân Nam không, tôi nói, tôi sẵn sàng đi ăn sushi với anh. Anh mang tôi tới một nhà hàng Nhật. Anh thích ăn sashimi, tôi chỉ thích ăn gà nướng. Tôi hỏi anh có bận không, anh nói toàn bộ công việc giải quyết hết ở bệnh viện rồi, còn hoàn thành trước thời hạn. Chúng tôi không ở lại nhà hàng lâu, vì tôi không muốn anh ngồi lâu. Anh không cầm đũa bằng tay trái được, tay phải lại không làm gì được, chỉ có thể dùng nĩa để ăn.

Sau đó chúng tôi đi tới một cửa hàng bán quần áo, tên không biết là tiếng Pháp hay tiếng Ý. Lịch Xuyên ngồi một bên đọc báo, tôi đi thử đồ, thử tám bộ đều rộng.

Tôi hỏi Lịch Xuyên “Làm sao bây giờ”

Lịch Xuyên ra vẻ muốn dẫn tôi đi, bà chủ nói “Dáng người của tiểu thư này thật sự quá nhỏ, nếu hai vị không ngại, tôi có thể mang cô ấy đi tầng 2 “Quần áo thanh thiếu niên” xem thử.”

Lịch Xuyên nói : “Sao chị không nói sớm, cô ấy chính là thanh thiếu niên.”

Té xỉu.

Bà chủ chọn cho tôi một bộ váy liền màu đen, có một vòng ren màu tím, lộ ra nửa bộ ngực. Tôi mặc thử một lần, vô cùng vừa người chưa tính, lại vẫn lộ ra vài phần gợi cảm. Đây là thời đại gì vậy, ngay cả trang phục cho thiếu nữ cũng thiết kế như vậy. Bà chủ chọn bra, túi xách, giầy phù hợp cho tôi.

Lịch Xuyên lấy thẻ tín dụng ra, nói với tôi : “Biết anh thích gì nhất ở em không?”

Tôi nói : “Cái gì?”

“Em ra quyết định vô cùng nhanh. Nếu là cô gái khác, chọn nguyên buổi trưa cũng chưa chọn xong.”

“Có phải anh từng chọn quần áo cho cô gái khác không?” thừa dịp bà chủ đi quẹt thẻ, tôi nhỏ giọng nói.

“Chẳng lẽ nhìn anh giống trai tơ lắm à?”

Tôi ngồi trên xe trang điểm, thưởng thức chính mình ở trong gương. Ôtô đi vào một ngõ nhỏ, Lịch Xuyên đang đi tắt. Ra đường lớn, trước mắt sáng ngời, xuất hiện một tòa nhà xa hoa. Chúng tôi xuống xe ở cửa lớn, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ, bảo vệ đưa ôtô vào gara hộ anh.

“Bạn anh vẽ theo phong cách nào?” cũng không phải lễ trao giải Oscar, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.

“À, cậu ấy là Pomo.” Thấy tôi khó hiểu, anh còn nói : “Postmodern. Phong cách hiện đại.”

Tôi hoàn toàn không biết gì về tiền hiện đại, nói chi tới hiện đại.

“Em không cần nói gì cả.” anh an ủi tôi “Chỉ cần giả vờ xem tranh, chán thì ăn vài miếng thịt bò khô.”

Trước khi lên xe, anh mua cho tôi một gói thịt bò khô, đồ ăn vặt tôi thích nhất, nhét trong túi xách mới mua. Dọc theo đường đi Lịch Xuyên đều nói tôi là thiếu nữ ngây thơ, vì tôi thích tất cả những thứ sáng lấp lánh. Trên chiếc túi xách kia không hề thiếu hạt lấp lánh, cầm trong tay, quả nhiên sáng lấp la lấp lánh.

“Làm vậy không thích hợp lắm đi.” tôi nói.

“Sợ gì, đây là triển lãm tranh hiện đại.” anh chống nạng, chăm chú đi đường. Tôi ngẩng đầu thật cao, đi cạnh anh.

Ngay cửa phòng triển lãm đã đứng một loạt người. Trong đó có một người thanh niên tóc dài mặc áo choàng nhanh chóng chạy lại : “Lịch Xuyên!”

“Không muộn đi.” Lịch Xuyên đi lên bắt tay với anh ta, giới thiệu tôi : “Đây là Tạ Tiểu Thu tiểu thư, sinh viên. Đây là Giang Hoành Khê tiên sinh, họa sĩ nổi tiếng.”

Chúng tôi bắt tay, chào hỏi.

Đứng cạnh Giang Hoành Khê là phu nhân của anh ta, một vị nữ sĩ trẻ tuổi, gương mặt kinh diễm, tóc vấn cao cao, không có một sợi rối, thần thái cao quý.

“Quý Liên.” Lịch Xuyên giơ tay ra : “Đã lâu không gặp.”

Hai người bắt tay, Lịch Xuyên giới thiệu tôi : “Đây là Tạ tiểu thư, Tạ Tiểu Thu, sinh viên khoa tiếng Anh. Đây là Diệp Quý Liên nữ sĩ, họa sĩ quốc họa.”

“Hạnh ngộ.” tôi nói.

“Hạnh ngộ.” Quý Liên cười kéo tay tôi : “Tiểu Thu, em học trường nào?”

“Đại học sư phạm S.”

“Lịch Xuyên, bọn mình chuẩn bị sô pha cho cậu, bây giờ cậu có cần nghỉ ngơi không?” Quý Liên nhìn thoáng qua đùi phải trống trơn của Lịch Xuyên, tức thì giật mình. Hiển nhiên Lịch Xuyên rất ít khi ở trường hợp chính thức không mang chân giả.

“Cảm ơn, không cần.”

Lúc này lại có thêm một người trung niên, mặc âu phục màu xám, vẻ mặt thần bí mà kiêu căng. Diệp Quý Liên vội vàng nói : “Để tôi giới thiệu : Đây là Hàn T