
Duệ chưa bị đòn thì phải. Trong thư phòng, kẻ nào đó mặt mày u ám ngồi phê duyệt công văn. Thực mệt a.
—ta là đường phân cách ngày hôm đó—
Sau buổi chầu sáng, Khải Nguyên hắn vội vã đi về phía Cầm Phụng cung. Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. ở trường hợp này, có thể nói là “có sống với Thái hậu nhiều năm, mới biết người vô cùng đáng sợ”. Hắn mỗi ngày đều đến thỉnh an, vậy mà tối qua người đặc biệt dặn dò, có lẽ hôm nay có chuyện lớn rồi. Càng nghĩ, hắn càng thấy lạnh nha. Lần này, hắn muốn trốn!!!
-Hoàng thượng tới.
Muốn trốn, hắn cũng chẳng thể trốn cả đời. Đành lao vào hàng rồi mới biết hang đó là hang thỏ hay hang hùm.
-Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.
-Nguyên nhi! Hôm nay buổi chầu có gì đặc biệt không?
Hắn lạnh người thật rồi. Mỗi lần mẫu hậu rào đón kiểu này, nhất định sẽ là chuyện lớn. Hắn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng thấy vậy vẫn còn quá ít. Cung nhân đều đã nhìn ra hắn bắt đầu rịn mồ hôi ở trán. Nóng sao? Chắc tại áp lực đó. Đột ngột, cửa bật tung, một cô nương chạy vọt vào, chẳng có lễ nghi gì cả, lao đến bên Thái hậu:
-Thái hậu! Hiểu Thiên còn nhỏ mà! Người đừng gả con đi! Con còn muốn ở bên người mà. Người rất tốt với con, sao lại muốn gả con đi nhanh như vậy? Người….chẳng lẽ người không còn thương con nữa phải không?
Giọng nói này….Là nàng! Có đánh chết hắn cũng nhận ra được. Chẳng lẽ cung nữ này qua 2 đêm đã thành nghĩa nữ của Thái hậu rồi sao? Chuyện này….Thôi thì giết hắn luôn đi. Mà Thái hậu lại làm như chuyện nhỏ, còn xoa đầu con bé đó nữa. Cung nhân kia có gì hơn hắn, sao lại được Thái hậu yêu chiều như hắn ngày nhỏ vậy?
(눈_눈)
-Hiểu Thiên ngoan. Ta muốn tìm cho con một người, con lại trách ta sao? Con xem, nó cũng đâu có xấu xí hay bất tài. Lại là người rất có tiền đồ đó. Sau này, Hiểu Thiên nhất định sẽ thấy hài lòng mà.
Vừa nói, Thái hậu vừa chỉ tay về phía hắn. Dĩ nhiên, Hiểu Thiên quay qua. Rồi nhanh chóng trợn mắt há miệng gào to:
-Là ngươi? Tên cẩu nô tài nhà ngươi! Trả tiền đây!
Sững sờ. Bàng hoàng. Không phản ứng. Hiểu Thiên nói rồi, nhìn lại kẻ đáng chết mang họ cẩu kia đang mặc bộ đồ có ánh vàng chói mắt của long bào cũng kinh hãi ngậm miệng lại. Thái hậu muốn gả ta cho hắn, dĩ nhiên hắn không phải là thái giám. Còn long bào kia….Hắn là hoàng thượng a!!!!
ヽ༼ಠ益ಠ༽ノ
……………………………………………………………………………..
Ta tiêu rồi!!!! Hiểu Thiên ta đắc tội với trời rồi! Sao lại là hoàng thượng chứ? Hắn…. Nhất định tên cẩu nô…à không…cẩu hoàng đế kia sẽ lôi ta ra mà chặt đầu mất. Ta chưa muốn chết a!!!
-Thái hậu! Người muốn gả con cho hắn?
Ta run run chỉ tay vào cục thịt đang mặc long bào phía dưới. Người gật gật, chắc vẫn chưa kịp hoàn hồn khi ta đây dám cả gan gọi hoàng thượng là CẨU NÔ TÀI! Đoàng! Có tiếng gì chạm vô đầu ta đó? Tiếng súng hay tiếng sét vậy? Chả lẽ Hiểu Thiên này phúc đoản phận ngắn đến thế sao? Thảo nào khi nghe nói phải tiến cung, Thanh Chỉ nhà ta lại khóc lóc đến vậy.
-Oa oa! Thái hậu! Người nhất định phải nghe tiểu nữ nói. Tại hoàng thượng lừa con….hức….lừa lấy tiền của con, lại không chịu sửa tên, làm con bị thị vệ nghi oan, nên con mới tức giận như vậy. Hơn nữa, 2 lần con gặp hắn cũng đều là hắn giả dạng thái giám, nên con mới gọi hắn là cẩu nô tài a. Người nhất định phải cứu con!!!
Ta đây ôm lấy chân Thái hậu mà khóc lóc kể tội hắn, không rõ trông không có tiền đồ như thế nào, chỉ biết sau này, khi đã thành hoàng hậu đương triều, lâu lâu vấn nghe cung nhân truyền tai chuyện đó. Nhưng cái đó kể sau, bây giờ, quan trọng vẫn là chuyện làm sao giữ lại được cái đầu của ta.
-Hiểu….Hiểu Thiên à…..
-Hu hu hu!!! Con cũng là bị hắn trêu ghẹo, nên mới đá vào “tiểu đệ đệ” của hắn. Thực sự không phải cố ý đâu.Người đừng mang con ra chặt đầu. Con còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện mà.
Đến lúc này, ta mới dám nhìn người. Nhưng Thái hậu của ta, sao người không nhìn ta? Sao người lại nhìn hắn? Làm ta cũng quay lại nhìn theo. Kẻ đó, mặt đen tựa đít nồi, đứng tại đó, còn toàn bộ thái giám đều xám mặt nhìn ta, có kẻ còn lầm bầm ta quá độc ác. Chỉ có mấy cung nữ là trông như bình thường. Là trông như thôi nha. Bọn họ, chắc chắn là đang cố nhịn cười đến mặt giật giật kì quái. Cười! Cười chết các người, cười đến nội thương các người đi. Thực hối hận vì đã thay Thanh Chỉ đi vào hang cọp nha. Ta…Nhất địng là ta tận số rồi.
CỔ ĐẠI! TA ĐẾN ĐÂY CHƯƠNG 5
Khải Nguyên không dám nói gì về nữ tử đang ôm chân mẫu hậu hắn mà khóc lóc rất tội nghiệp kia nữa. Mà thực ra là chẳng có gì để nói. Thái hậu cả đời chẳng bao giờ nhìn lầm người, sao lại có thể chọn một nữ nhân làm người ta mất mặt như vậy làm nương tử cho hắn vậy? Nhìn đi nhìn lại, hắn thấy nàng cũng chẳng bàng một góc của cung tần mĩ nữ trong cung. À ờ….Thì hắn cũng không thích mấy nữ tử son phấn kia, nhưng nhất định các nàng ấy sẽ chẳng bao giờ đá hắn một cách thâm độc như vậy. Bây giờ, nàng thì khóc lóc điên cuồng thế kia, mấy tên cẩu nô tài rảnh việc kia lại âm thầm bình luận, có kẻ lại tỏ ra thương cảm cho hắn, cung nhân thì cố nhịn cười đến mức mặt mũi đều méo mó khó nhìn. Hắn vốn đã có bộ mặt quan tài nức tiếng gần xa, n