
tình cảm của người khác, nàng là người ngoài làm sao xen vào được?
Chương 72
Ngày hôm sau, Tiêu Thỏ đang ở ký túc xá ngủ bù, bỗng nhiên bị tiếng chuông di động đánh thức.
Là y tá trưởng Đỗ Hồng Mai gọi tới, ngữ khí nghe lên thực nghiêm trọng: “Tiếu hộ sĩ, mời ngươi lập tức đến văn phòng ta một chuyến, mau lên!”
Gấp như vậy, có chuyện gì sao? Tiêu Thỏ ba chân bốn cẳng mặc quần áo, lao ra khỏi phòng ngủ vội vàng chạy tới văn phòng, nhìn đến bên trong ngoại trừ y tá trưởng còn có hai người trung niên nam nữ đang nổi giận đùng đùng. Sắc mặt hai người này không tốt chút nào, nhìn đến Tiêu Thỏ, cơn tức lại tăng lên mười phần.
Tiêu Thỏ chân trước vừa mới tiến vào văn phòng, sau lưng Bạch Tố cũng theo vào, xem ra cũng là bị y tá trưởng gọi tới.
Thấy hai người vừa đến, Đỗ Hồng Mai đổ ập xuống chính là một câu: “Các ngươi hai người, sao lại để thành thế này?”
“Làm sao vậy?” Tiêu Thỏ ngạc nhiên, không biết mình đã làm sai cái gì khiến Đỗ Hồng Mai sinh khí như thế. Bạch Tố ở một bên thì không nói chu
yện.
“Hai người này là người nhà của Phương lão bà ở phòng 213. Sáng sớm hôm nay bọn họ vào phòng bệnh thăm bà, phát hiện trên giường bệnh tất cả đều là “vật bài tiết”, hỏi bà sao lại thế này. Phương lão bà nói khoảng hai giờ tối đã nhiều lần ấn chuông, nhưng không có hộ sĩ nào xuất hiện. Tối hôm qua là ca trực của hai người các ngươi, các ngươi giải thích cho ta, vì cái gì không có ai đi chiếu cố bà lão?”
Tối hôm qua? Tiêu Thỏ nhớ tới tối hôm qua quả thật có nghe thấy tiếng chuông, nhưng là lúc ấy Bạch Tố rõ ràng tới xem, như thế nào lại… Tiêu Thỏ nhìn về phía Bạch Tố, đã thấy gương mặt vốn kiêu ngạo của nàng trầm xuống dưới, cắn môi, không nói được một lời.
“Như thế nào? Dám làm không dám nhận?” Đỗ Hồng Mai hiển nhiên là bị chọc tức.
“Chuyện này, bệnh viện các ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo. Chúng ta giao người nhà cho bệnh viện là tín nhiệm các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại đối đãi như vậy với một bà già. Hôm nay nếu không thể cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng, chúng ta liền không đi!” Con trai của Phương lão bà ngồi xuống ghế sofa, cực kì tức giận.
“Bạch hộ sĩ! Ngươi nói, tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Thỏ bất quá chỉ là kiến tập sinh, Đỗ Hồng Mai tự nhiên muốn hỏi Bạch Tố.
Bạch Tố rốt cuộc mở miệng, sắc mặt không tốt lắm: “Tối hôm qua nghe đổ chuông, ta đã qua phòng 213 xem xét phòng bệnh. Lúc đó, Phương lão bà đang ngủ ngon giấc…”
“Ngươi nói bậy!” Con trai của Phương lão bà đứng lên: “Mẹ ta nếu ngủ ngon, hôm nay trên giường là cái gì? Ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm, tuy rằng mẹ ta đã hơn tám mươi, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh!” Hắn nói xong, tay lại muốn động thủ.
May mắn Tiêu Thỏ nhanh tay lẹ mắt hơn, chắn giữa bọn họ. Con trai của Phương lão bà chưa vươn tay ra đã bị Tiêu Thỏ vững vàng chặn lại: “Phương tiên sinh, ngài không nên gấp gáp. Tối hôm qua quả thật Bạch hộ sĩ có đi phòng bệnh 213, ta có thể làm chứng.” Khi nàng nói lời này, ánh mắt thản nhiên, đối phương nhìn lại là sửng sốt.
Kỳ thật ở bệnh viện, ông bà lão tám chín chục tuổi không thể khống chế được hành vi của mình cũng không phải ít. Người nhà của bệnh nhân hơn phân nửa có thể hiều được, nhưng giống như người nhà của Phương lão bà cứ nhất định muốn gây sự như vậy để kiếm chút ưu đãi, cũng có không ít người. Rất nhiều bệnh viện đã lựa chọn giải pháp nhân nhượng cho khỏi phiền phức: ăn nói khép nép, theo sát người ta nhận lỗi. Cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Nhưng Tiêu Thỏ không nghĩ như vậy, nàng tận mắt nhìn thấy Bạch Tố tới phòng bệnh. Tuy rằng tính cách người này cao ngạo, nhưng làm việc cũng luôn chuyên tâm. Nếu bọn họ không có sai, dựa vào cái gì để trách họ chứ?
Tiêu Thỏ nghĩ gì nói nấy, ngược lại khiến cho con trai của Phương lão bà có chút chột dạ, ánh mắt lóe lóe, hổn hển nói: “Ngươi nói đi là có đi sao? Mẹ ta chính miệng nói với ta là không có ai qua. Các ngươi là cùng một phe, làm chứng cho nhau thì có khó gì? Ta không tin các ngươi, ta muốn cùng viện trưởng nói, các ngươi gọi viện trưởng đến đây!”
Đỗ Hồng Mai vừa nghe hắn muốn tìm viện trưởng, nóng nảy: “Phương tiên sinh, ngươi đừng có gấp, có chuyện gì từ từ nói.”
“Nói cái gì mà nói? Các ngươi hiện tại không chịu chịu trách nhiệm, ta đây phải tìm người có thể phụ trách đến!”
“Các ngươi mau giải thích với Phương tiên sinh đi!” Đỗ Hồng Mai mắt thấy ngăn không được người ta, vội vàng kéo Bạch Tố qua một bên: “Lần này là các ngươi sai, mau cùng Phương tiên sinh giải thích.”
“Ta không có sai!” Tính cách Bạch tố sao có thể thừa nhận mình có lỗi.
Đỗ Hồng Mai giận: “Bạch Tố, ngươi đừng tưởng có viện trưởng làm chỗ dựa là có thể ở trong này tác oai tác quái. Là lỗi của ngươi chính là lỗi của ngươi, ngươi không muốn thừa nhận cũng không được! Hôm nay nếu ngươi không tự giác, ta sẽ đi nói với viện trưởng. Phòng chúng ta không cần loại hộ sĩ không có trách nhiệm như ngươi!”
Bị mắng đến mức này, Bạch Tố cũng phát hỏa: “Ngươi nhìn ta không quen mắt thì cứ việc nói thẳng. Ta làm gì cũng ngay thẳng, ta nói ta đi chính là