XtGem Forum catalog
Đơn giản là tình yêu

Đơn giản là tình yêu

Tác giả: Lazzy_cat

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329690

Bình chọn: 10.00/10/969 lượt.

ghi ngút, mùi thơm đậm đà béo ngậy của nước dùng làm anh cảm thấy cả cơ thể như tỉnh táo trở lại.– Em muốn ăn mì.– Ra quán phở lại gọi mì em có hâm không? Suốt ngày ăn mì không chán à.Giọng của đôi nam nữ âu yến nhau bên cạnh, khiến Hoàng khẽ mỉn cười, hạnh phúc của họ đơn giản như lại khiến một kẻ cô đơn như anh thấy ghen tị. CHƯƠNG 46: YÊU CÓ BAO GIỜ LÀ ĐỦ (8)Trước đây khi còn ở Mỹ, anh cũng đã từng hẹn hò với vài ba người, nhưng không hiểu sao khi cứ đến lúc tình cảm mãnh liệt nhất anh và họ lại tự cảm thấy chán nhau. Julia cô gái hẹn hò gần nhất trước khi anh về nước cũng rất thích ăn phở Việt Nam, lúc nào cũng cố đánh vần chữ “ Phở” nghe vừa yêu yêu vừa buồn cười. Cô gái ấy trước khi chia tay nói với anh rằng: “ John, anh có cảm giác mà anh đã bỏ sót rồi, hi vọng về Việt Nam anh sẽ tìm thấy nó”– Anh hay thật sở thích của em như thế, anh muốn sao?– Thì anh có nói gì đâu.Hai người bên cạnh Hoàng lại tiếp tục trò chuyện.– Nhưng…ngày nào em cũng nấu mì tôm rồi còn gì? Ăn mì nóng không tốt đâu?– Xì ông già…chị ơi cho em thêm mỗi bát 1 quả trứng. Cô người yêu không thèm liếc thái độ của chàng trai, vẫy tay gọi phục vụ.– Lại trứng, anh không ăn được trứng mà.– Ơ…em ăn cả hai..Cái đồ khảnh ăn, trứng ngon mà không ăn được.– Ờ ai như em cái đồ mì tôm trứng.Cạch…Keng– Ôi…Họ quay sang nhăn mặt mình Hoàng, khi chiếc thìa của anh rơi xuống bắn một ít nước dùng sang chân của cô gái.– Tôi …xin lỗi…– Haxxxx…vâng.Tò mò nhìn cái thái độ đơ ra lúc này của anh, rồi nhanh chóng quay đi cười nói như chẳng có chuyện gì.Khi nghe thấy ba chữ “ mì tôm trứng” trong đầu anh một cơn đau nhói lên, quen thuộc quá…đã từng nghe ở đâu đó rồi.Hoàng nhăn mặt, đưa tay giữ 2 thái dương một lúc, rồi hít thở giữ cho mình bình tĩnh trở lại, đứng dậy trả tiền rồi bước ra về.……………Sương đã buông dần, con đường về nhà anh vắng lặng ánh đèn vàng.Hoàng chầm chậm bước.Một cơn gió nhẹ thoảng qua man mát.“ Anh yêu em bao nhiêu?Yêu em..ha ha….đồ ngốc…Rộng hơn cả bầu trời…sâu hơn cả đại dương…mênh mông hơn sa mạc…Anh yêu em nhiều hơn cả như vậy…Nói dối…Ha ha ha…”Hoàng ôm đầu, lạnh buốt sống lưng, anh khụy người xuống, rồi từ từ đổ dần xuống mặt đất.Anh lim đi trong cơn đau buốt dọc từ đỉnh đầu.……………………—————————————————Chỉ nói yêu thôi, với một người, là chưa bao giờ đủ.Cảm xúc mới đầu sẽ chẳng đủ để giữ được nhau.Đừng coi tình yêu như bầu trời, ánh trăng, hay thậm chí là vũ trụ.Vì sẽ có một ngày ta nhận ra rằng, chẳng có điều gì là đủ dành cho nhau.Nếu tình yêu là những niềm đau.Thì anh ơi, dường như nỗi đau, với một người là chưa bao giờ đủ.Nếu đã từng coi tình yêu là đại dương, là biển cả, là ngàn lớp sóng vần vũ.Thì chỉ nói yêu thôi, với một người, chưa bao giờ là đủ phải không anh? CHƯƠNG 47: HIỂU LẦMChương 47: Hiểu lầm.Có một con đường ở phía cuối chân trời.Hoàng hôn buông rơi nhạt màu nắng mới.Nơi những nụ hôn mình trao vẫn còn đọng phút bối rối.Nơi đôi mắt người hướng về phía xa xôi.———————————Người con gái kia đứng dậy, nhưng An đã vội đứng trước mặt cô ta ý muốn cô ta nên ở lại.– Các cô muốn gì?Cô gái nhìn hai người họ, khoang tay trước ngực vênh mặt lên nói.– Muốn hỏi chị chút chuyện thôi. An nói.Hùng kéo ghế lại cho cô ta ngồi, rồi hắn với An cũng ngồi xuống cùng.– Em là An, còn đây là Hương cùng là bạn Sơn. Chị tên là gì nhỉ cho bọn em dễ xưng hô?– Tôi là My. Các cô muốn hỏi chuyện gì.My nhìn một lượt hai người đang ngồi trước mặt mình với thái độ khinh khỉnh.– Vâng chị My, xin hỏi chị đã nói gì với bạn em để bạn em hiểu lầm gì đó.– Xin lỗi không phải việc của 2 cô.– Vậy em cũng có nên nói là việc của Sơn và anh Tiến cũng không phải việc của chị không?– Tôi chỉ nói sự thật, còn cô ta tin hay không thì tùy.Hùng cười khẩy, khoang tay trước ngực nhẹ nhàng lên tiếng.– Tôi tự hỏi chị sống như vậy có mệt mỏi hay không? Sao cứ bắt mình đeo đuổi một người như anh ta liệu có đáng. Có lẽ cái thời gian chị dành để phá anh ta thì chị có thể đã kiếm cho mình một người yêu thực sự.– Ha ha ha…My che miệng cười, điệu bộ thảnh thơi cô ta nói tiếp.– Cô đã bao giờ mất tất cả hay chưa, còn với tôi niềm vui của tôi là nhìn thấy anh ta đau khổ.– Chị đã nói những thứ linh tinh gì với Sơn.An không thể nịn được nữa, cô nắm mạnh lấy tay My kéo lại gần mình.– Ha ha, các cô đừng cậy đông mà ức hiếp yếu…Cứ thử động vào một sợi tóc của tôi xem.– Sao lại không?Hùng đứng dậy, cầm cốc nước mà Sơn đang uống dở, dốc thẳng xuống đầu xuống đầu Mi. Những viên đá rơi lộp độp trên sàn, nước từ đầu cô ta nhỏ tong tỏng xuống đất..Cô ta nở một nụ cười sâu cay nhìn vào mắt Hùng, vùng tay An ra rồi vớ lấy chiếc cốc trên bàn ném thẳng vào phía hai người đang đứng.Nhưng may mắn, cả An và hắn đều tránh được..An giơ tay đẩy mạnh cô ta xuống đất, My định lồm cồm bò dậy trong đống nhớp nháp nhưng không hiểu sao cô ta lại ngồi bệt xuống bắt đầu kêu khóc.– Ôi trời đất ơi, chủ quán đánh người….Ối