
ghe thử trong lúc buồn chán chẳng có hứng thú làm gì.“ Some one like you” ..ôi anh ghét bài này.Chuyển bài…Trời cũng không khá hơn!!!“ When will I see you again?You left with no goodbye, not a single word was said,No final kiss to seal any seams,I had no idea of the state we were in”…..“ Khi nào..em mới được gặp lại anh?( Anh đã ra đi không một lời từ biệt, không một lời nào.Không một nụ hôn tạm biệt để che mờ vết sẹo trong tim em.Em hoàn toàn không rõ hai ta ra sao) Oán trách, hờn giận, da diết đôi khi lại nồng nàn âu yếm …từng tiết tấu, từng nốt nhạc, từng đoạn ngân đều khiến trái tim những ai đang nghe như vỡ ra, đó là điệu khác của Adele với các ca sĩ khác. Giọng hát từ trái tim từng trải về những điều từng trải thường khiến đôi tai người nghe bị dày vò, có lẽ đó là lý do tại sao anh ghét nghe nhạc của cô ta đến vậy… ám ảnh hệt như giọng hát của cô gái kia….“But don’t you remember?Don’t you remember?The reason you loved me beforeBaby, please remember me once more..”(Nhưng…phải chăng anh đã quên rồi?Đã chẳng còn nhớ?Lý do trước đây anh đã từng yêu em.Anh yêu…làm ơn hãy nhớ đến em một lần nữa thôi)– Ôi ông anh họ của em, chủ nhật mà không hẹn hò với em nào mà lại nằm ở nhà là sao?Tiếng cô em the thé bên trong điện thoại, anh vừa ngắm mắt vừa buồn chán đáp lời.– Có việc gì ko?– Bố anh nói em hỏi anh có nhà không? qua đưa anh đi chơi, em cũng qua nhà anh lấy cái đĩa hôm trước nhờ anh mua nữa.– Thôi cô ở nhà đi, tôi hôm nay mệt lắm.– Mệt gì, có ngày chủ nhật nằm ở nhà làm gì, lên Bar đi.– Tha cho anh đi, mai đi làm không có sức mà đua với tụi trẻ các cô đâu?– Ha ha ha…Tuyết Mai cười rung mai.– Anh của em hiếm có khó tìm đó nha, chẳng phải ngày xưa hồi sinh viên nhẵn mặt với các Bar ở Hà Nội này rồi hay sao mà còn giả vờ làm thanh niên nghiêm túc thế?– Ngày xưa là sao?Hoàng bất ngờ hỏi, trong lòng dẫy lên sự nghi ngờ. Sau vụ tai nạn, bố anh khi đến nhận anh đã nói rằng anh học ở Mỹ từ những năm đầu đại học hay sao. CHƯƠNG 48: NẮNG GẮT (2)– Anh có học ở đây bao giờ đâu?– À…à….em nhầm..Bar bên Mỹ…Hì hì…– Ừm…Biết là lỡ lời, Mai liền chữa lại ngay, dù như vậy cũng không thể qua được sự để ý của Hoàng.Quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra từ khi Hoàng về đây khiến anh nghi ngờ về những gì bố mình nói với mình trước đây.Theo như lời bố nói thì anh sang Mỹ từ năm 18 tuổi, đang chuẩn bị nhập học đại học, anh là người sống khép kín chẳng giao du chơi bời với ai nên không có bạn bè thân thuộc ở Việt Nam. Vì mẹ anh bệnh nặng bắt buộc phải ở lại đây chữa bệnh và bố muốn anh ở lại đây chăm sóc bà, dù kể cả hiện tại anh không nhớ bà là ai nhưng hãy đối xử với bà như mẹ mình cho những giây phút cuối đời của bà được thanh thản. “ Hãy quên tất cả và sống bên mẹ con, rồi con sẽ thấy cuộc đời mới của mình không đến nỗi tồi tệ”Đúng cuộc đời anh đã không đến nỗi tồi tệ, cho đến khi quay về đây.Điều Hoàng băng khoăng là vì sao mẹ lại là người đã tìm mọi cách để anh trở về Việt Nam, kể cả khi bà mất cũng muốn anh mang tro cốt bà trở về Việt Nam….Một cô gái kì lạ đeo bám Hoàng khi anh mới đặt chân đến nơi này chẳng bao lâu, dày vò anh bằng những giọt nước mắt mặn chát trên môi của cô ta mỗi lần chạm mặt. Dương- người mà bố anh bảo là bạn cũ của anh từ hồi nhỏ lại như vẻ xa lánh, không muốn chạm mặt. Cậu ta quen với cô gái kia, thậm chí còn đệm đàn cho cô ta hát chứng tỏ họ vô cùng thân thiết nếu không phải là người yêu thì có lẽ họ là rất bạn thân. Còn một người nữa là chủ quán nước mà hôm trước nói chuyện lại có vẻ như không muốn anh lại gần bạn của cô ta.Mọi điều mập mờ trong từng câu chuyện vụn vặt rải rác khiến lòng anh thấy khó chịu– Tối nay lên Bar đi, anh qua đón cô. Hoàng thay đổi quyết định của mình, có lẽ anh nên dừng suy nghĩ lại cho mình có thời gian nghỉ ngơi.– Á, anh chịu đi rồi hả? Hay quá thế em rủ thêm bạn nữa nhé.– Ừm..nhưng ít ít thôi, đi đông mệt người.– Ừm…em rủ một người thôi. Anh ấy anh cũng biết đấy.– Ai?– Giám đốc nhà xuất bản thời đại.– Là ai?– Chán anh quá, có cần nhất thiết phải mất trí nhớ cục bộ thế không? Anh ấy là Tuấn Anh.Hoàng lờ mờ nhớ ra người đàn ông ấy, anh ậm ừ thở dài, tặc lưỡi.– Tùy em!– Ok…8h nha.Nói rồi Mai hí hửng cúp máy, còn Hoàng lại nằm xuống trầm tư với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình.Một lát, anh quyết đứng dậy vào phòng mình, lục tung mọi ngóc ngách trong căn phòng lên nhưng không tìm được gì khác lạ. Mọi nghi ngờ dẫy lên trong anh lúc này không tìm thể thấy lời giải đáp. Những thứ mơ hồ lại không đủ bằng chứng để anh tin.Có lẽ anh cũng không biết rằng bố anh đã thay đổi hết mọi thứ trong căn nhà này, từ những thứ nhỏ nhất đến thứ lớn hơn…Ông chính là người muốn đốt hết phần kí ức bị lãng quên của anh hơn ai hết. Chắc anh sẽ chẳng bao giờ ngờ đến chuyện này cho đến ngày anh nhớ ra tất cả…. CHƯƠNG 48: NẮNG GẮT (3)Tự nhiên thấy bức rứt anh hất văng cái điện thoại trên bàn xuống đất khi thấy chuông điện thoại reo báo