Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Dưới Ánh Trăng Cô Đơn – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323834

Bình chọn: 10.00/10/383 lượt.

u đã được chắp cánh để nhảy cao hơn, xa hơn và nhanh hơn nữa. Du đã thành công, thành công quá mức mong đợi. Một bác sĩ mới ba mươi tuổi mà tên tuổi lẫy lừng như vậy là rất hiếm.

Nhưng Văn Du chưa hài lòng ở vị trí đó, mà Du còn muốn đi xa hơn. Xã hội bây giờ khá phức tạp, muốn thành công hơn nữa chỉ có nước đi đường tắt.

Nhưng Du rất tự tin, vì Du đã tìm được con đường thuận lợi, chàng tin là mình đang đi đúng hướng.

Đang đọc báo, Du chợt nghe cha hỏi:

– Du này, lúc này con bận lắm?

– Vâng. – Văn Du cười đáp – Mệt phờ người luôn cha ạ. Nhiều người con nào có quen biết đâu? Họ đến tự xưng là bà thứ trưởng này, con gái của ông tướng nọ. Và ai cùng đòi cho được đích thân con khám bệnh… làm con mệt thở không ra hơi.

ông Địch Sanh cười mãn nguyện:

– Đấy! Bây giờ con đã là một bác sĩ tên tuổi rồi thì phải cực thế! Con biết không, ngay khi mẹ có bầu con, cha mẹ đều khấn với trời đất mong có được một đứa con trai ưu tú. Và điều này, trời đất đã không phụ lòng cha mẹ. Du ạ! Cha rất hãnh diện vì con.

Văn Du tỏ ra khiêm tốn:

– Đâu có gì để hãnh diện. Con thấy thì… con còn phải nỗ lực hơn nữa, vì đường để đến với hành công còn cả một đoạn rất dài cha ạ.

– Sao vậy? Cha nghĩ thế này cũng đã thành công rồi – Ông Địch Sanh nhìn con khâm phục – Con biết không, cha hành nghề y cả một đời mà tên tuổi nào có được như con hôm nay? Và con nên nhớ là hiện con còn rất trẻ, mới ba mươi tuổi, nên tương lai còn rất dài.

– Vâng, con biết. Nên phải nhân cái cơ hội này mà sáng tạo sự nghiệp.

– Sự nghiệp gì nữa?

Văn Du lắc đầu:

– Cha ạ, con đã nghĩ kỹ rồi. Con không muốn suốt đời làm công cho người, mà con muốn đứng một mình một cõi riêng.

ông Địch Sanh suy nghĩ, rồi hỏi:

– à có phải là con muốn mở phòng mạch tư?

Nhưng Văn Du lắc đầu:

– Phòng mạch riêng? Với cái tên tuổi và địa vị hiện tại của con làm sao xứng? Vì vậy ý con ở đây là muốn mở một bệnh viện hoặc ít ra phải là một dưỡng đường.

– Một bệnh viện to à?

ông Địch Sanh giật mình. Văn Du có nằm mơ không? Mở một bệnh viện trong thời buổi hiện nay đâu phải là ít tiền? Nhưng ông nghe Văn Du bình thản nói.

– Vâng, phải là một bệnh viện, và theo sự dự trù của con phải có ít ra là năm tỉ đồng.

Năm tỉ đồng? Số tiền đó ở đâu rả Cả đời ông Địch Sanh, tần tiện thế mà chỉ tậu được một ngôi nhà, một trang trại thế này chưa tới trăm triệu.

ông Địch Sanh sa sầm nét mặt:

– Văn Du này, còn trẻ có nhiều tham vọng cũng không đáng trách, nhưng đừng ảo tưởng quá, sẽ dễ tạo nên trò cười cho thiên ha.

– Sao lại là trò cười? – Văn Du cười lớn – Con tuy trẻ, nhưng làm gì cũng tính toán rất kỹ. Con có mục đích của con.

– Nhưng ở đâu con có năm tỉ bạc? – Ông Địch Sanh chau mày – Có phải con nói là cha của Mỹ Dung sẽ phải hổ trợ vốn cho con? Nếu thế… cha thấy không nên…

Văn Du bỏ tờ báo xuống, bước tới ngồi cạnh cha.

– Cha hãy yên tâm. Có thế nào con cũng không để cho người ta khinh dễ con được. Con cha là một người đàn ông, một bác sĩ trí thức danh giá thì phải biết tự ái chứ? Con không để mất sỉ diện đâu.

Lời giải thích của Văn Du khiến ông Địch Sanh yên tâm, nhưng ông cũng còn thắc mắc.

– Thế kể hoạch để thực hiện cái mộng đó thế nào? Con nói cho cha nghe xem.

– Thế này nhé!

Văn Du ung dung nói:

– Con sẽ mở một cuộc lạc quyên. Lấy danh nghĩa là để xây một bệnh viện từ thiện, dành riêng cho người nghèo, làm giảm bớt sự thống khổ và bất công của xã hội.

ông Địch Sanh vỗ tay:

– Hay! Tư tưởng vĩ đại! Văn Du ạ, cha rất hãnh diện vì con.

Văn Du tiếp:

– Kế hoạch đã thảo xong. Ban bệ cũng đã được thành lập. Con nhờ cha của Mỹ Dung đứng làm chủ tịch danh dự. Còn người phụ trách toàn bộ kế hoạch như đi quyên góp, diễn thuyết, phát động phong trào… đều là con.

ông Địch Sanh gật gù. Kế hoạch thì rất haỵ Nhưng ông vẫn cảm thấy có chỗ không ổn. Bởi vì nghề chuyên môn của Văn Du là thầy thuốc chứ đâu phải luật sử Nhưng ông chỉ nói:

– Nhưng mà con làm sao có thì giờ? Con còn công việc chuyên môn của mình nữa?

– Cha à, để đạt đến mục đích thì mình cũng cần phải hy sinh một chút – Văn Du nói – Con sẽ không nghỉ cuối tuần, hạn chế thời gian giải trí… để đi vận động. Ngoài ra cha đừng quên rằng, bên cạnh con còn có cha con Mỹ Dung. Họ sẽ sử dụng mối quan hệ xã hội để quyên góp.

ông Địch Sanh gật đầu:

– Vậy thì được, thế nào rồi con cũng sẽ thành công.

– Chắc chắn là thành công chứ!

Văn Du ưỡn ngực nói:

– Sau khi có tiền xây dựng được bệnh viện thì chắc chắn con sẽ là giám đốc của bệnh viện đó và mục đích của con coi như đã thực hiện được.

Văn Điệt ngồi gần đấy nghe cha và anh nói chuyện. Chàng thấy câu chuyện chẳng liên hệ đến mình nên đứng dậy đi ra ngoài. Ông Sanh có vẻ không hài lòng, ông gọi:

– Đi đâu đấy?

– Dạ con ra ngoài vườn.

Điệt nói rồi đi thẳng ra cửa. Văn Du nhìn theo, chàng biết sắp sửa nghe cha kể lể về cái mà ông gọi là tật xấu của Điệt, nên vội vã chuyển đề tài, hỏi:

– Ồ cha, chuyện nông trại của chúng ta đã đến đâu rồi?

– Ồ! – Ông Sanh lắc đầu – Con biết đấy chúng ta là y sĩ, chỉ có thể trị bệnh cho người chứ không thể chữa chạy cho đất. Vì vậy coi như


Teya Salat