XtGem Forum catalog
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

mà!

– Em uống rượu đấy à?

– 1 tí thôi; sao chị lại hỏi vậy?

– Em nói lảm nhảm cái gì thế? Chị vẫn liên tục chăm sóc bệnh nhân của em; hôm nay anh ta thậm chí kô ra khỏi giường! Hơn nữa; chị chẳng nói gì với anh ta cả.

– Nhưng em đã ăn trưa với anh ta!

1 lát im lặng; Betty húng hắng ho.

– Chị đã biết trước mà; lẽ ra chị kô nên báo cho em!

– Tất nhiên là nên chứ; sao chị lại nói thế?

– Vì cứ như chị đã biết em thì nửa tiếng nữa chắc em sẽ đâm bổ đến đây và say bét nhè; rồi sẽ chẳng ra làm sao cả.

Lauren nhìn chai rượu đặt trên tủ bar ở bếp; lượng rượu hụt đi bằng khoảng 1 cốc to; kô hơn.

– Betty ; bệnh nhân mà chị nói với em ấy; có đúng là…

– ừ! Và nếu em nói với chị là em đã ăn trưa với anh ta; trong khi từ sáng nay anh ta đã được nối vào máy để theo dõi; thì chị sẽ tống em vào nằm viện ngay khi em đến đây; mà kô phải nằm cùng phòng với anh ta đâu.!

Betty dập máy. Lauren nhìn xung quanh cô. Chiếc đi văng kô còn ở vị trí cũ; nhìn những cuốn sách ngổn ngang dưới chân giá sách; có thể tưởng căn hộ của cô vừa bị trộm. Cô kiên quyết kô chịu buông trôi theo cái cảm giác phi lí đang xâm chiếm người mình. Phải có 1 cách giải thích hợp lí cho những gì mà cô đang trải nghiệm; chỉ cần tìm được cách giải thích đó; bao giờ cũng có 1 cấch giải thích hợp lí! Cô đứng dậy; giẫm phải cái cốc rỗng và bị cứa 1 vết sâu ở gót chân. 1 dòng máu đỏ tuôn ra trên tấm thảm dừa.

– Chỉ còn thiếu nước này nữa thôi.

Cô nhảy lò cò ra buồng tắm; nhưng vòi kô có nước. Cô đặt chân vào bồn tắm; với tay về phía tủ thuốc và lấy lọ cồn 90 độ; cô trút cồn vào vết thương. Cảm giác đau nhói đột ngột; cô hít thở thật sâu để đẩy lùi cơn chóng mặt và lần lượt lấy từng mảnh thủy tinh vụn ở chân ra. 10 phút trôi qua mà cô kô sao làm cầm máu được. Cô nhìn lại vết thương; chỉ bịt 1 cách đơn giản thì kô đủ để đóng mép rách lại; cần phải khâu mới được. Cô đứng dậy; gạt tất cả các lọ trên 1 ngăn xuống để tìm gói gạc tiệt trùng; nhưng kô thấy. Cô bèn lấy 1 chiếc khăn tắm quấn quanh mắt cá chân; cố siết chặt hết sức để thắt nút rồi nhảy lò cò ra tủ quần áo.

– Anh ta ngủ như 1 thiên thần!- Graneli nói

Fernstein xem những bản chụp IRM

– Tôi cứ sợ là do chỗ dị dạng nhỏ mà tôi đã kô mổ; nhưng kô phải vậy; não bị rò dịch; chúng ta đã tháo ống dẫn lưu quá sớm. Chỉ là 1 chút tăng áp lực nội sọ; tôi sẽ đặt lại đường dẫn lưu rồi đâu sẽ vào đấy thôi. Anh làm gây mê 1 tiếng đồng hồ cho tôi.

– Rất vui lòng; ông bạn đồng nghiệp thân mến- Graneli nói tiếp; tâm trạng cực kì vui vẻ.

– Tôi đã hi vọng thứ hai tới cho anh ta ra viện được; nhưng chúng ta sẽ phải kéo dài việc nằm viện của anh ta ít nhất 1 tuần; điều đó kô tiện cho tôi tý nào cả- Fernstein làu bàu trong lúc tiến hành rạch.

– Tại sao lại thế?- Graneli vừa hỏi vừa kiểm tra hằng số sống trên máy.

– Tôi có những lí do của tôi.- vị giáo sư già trả lời.

Xỏ chiếc quần jean vào người kô phải là 1 việc đơn giản. Chiếc áo pull mặc sát luôn vào mình; 1 chân đi tất; 1 chân kô; Lauren đóng cửa căn hộ lại. Cô cảm thấy cái cầu thang đột ngột trở nên cực kì bất hợp tác. Đến tầng 2 thì Lauren đau đến nỗi kô thể đứng được nữa. Cô ngồi xuống cầu thang để cho người tự trượt đi như trượt trên sườn dốc của 1 ngày hỗn độn. Cô khập khiễng đi ra xe ô tô của mình và bẫm điều khiển từ xa mở cửa gara . Dưới bầu trời màu da cam; chiếc triump lao đến bệnh viện San Francisco Memorial. Mỗi lần phải thay đổi tốc độ; cơn đau lại nhói lên khiến cô ngất xỉu. Cô mở cửa kính để lấy 1 chút kô khí trong lành.

Chiếc Saab của Paul phóng vun vút xuống phố California. Từ lúc họ rời tiệm ăn; anh kô nói 1 lời. Onega đặt tay lên đùi anh và xoa nhẹ.

– Anh đừng lo; có thể kô đến nỗi trầm trọng lắm đâu.

Paul kô trả lời; anh rẽ vào phố Market rồi đi lên phố 20. Lúc trước; 2 người đang ăn tối trên tầng thượng của tháp Bank of America thì điện thoại di động của Paul réo lên. 1 nữ y tá đã thông báo cho anh rằng tình hình sức khỏe của Arthur Asby đã xấu đi; bệnh nhân hiện kô có khả năng tự mình chấp nhận cuộc phẫu thuật cần thiết đối với anh ta. Vì tên của Paul có ghi trên phiếu nhập viện của anh ta; Paul cần phải đến càng sớm càng tốt để kí giấy cho phép tiến hành phẫu thuật. Qua điện thoại; Paul tuyên bố đồng ý phẫu thuật; và sau khi vội vã rời nhà hàng; anh phóng xe vào đếm tối ; có Onega cùng đi.

Chiếc Triump đỗ vào phía dưới mái che của đại sảnh khoa cấp cứu; 1 nhân viên bảo vệ đến bên cửa xe và nói rằng cô kô được đậu xe ở chỗ này. Lauren chỉ kịp có thời gian để trả lời rằng cô là bác sĩ nội trú của bệnh viện này và cô bị thương. Nhân viên bảo vệ nói vào máy đàm thoại nội bộ để yêu cầu người đến trợ giúp; Lauren vừa bị ngất xỉu.

Graneli cúi xuống nhìn vào máy kiểm soát của ông; Fernstein lập tức nhận ra vẻ lo ngại hiện lên trên khuôn mặt bác sĩ gây mê.

– Anh thấy có vấn đề gì à?- bác sĩ phẫu thuật hỏi.

– Hơi loạn nhịp tâm thất; anh kết thúc càng sớm thì càng tốt; tôi muốn đánh thức anh ta dậy ngay khi có thể.

– Tôi sẽ cố hết sức ; ông bạn đồng nghiệp thân mến.

Phía sau tấm cửa kính; Betty; nhờ được người thay mình vài phút; kô để lọt