Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322392

Bình chọn: 7.5.00/10/239 lượt.


Paul ngồi vào sau tay lái và phân vân nhìn chiếc xe ô tô đậu bên cạnh xe của anh.

– Anh kô nổ máy à?-Onega hỏi

– Nhìn cái ông bên phải xem; ông ta có vẻ làm sao ấy.

– Chúng mình đang ở bãi đậu xe của 1 bệnh viện; và anh thì kô phải là 1 bác sĩ! Thùng rượu Saint Bernard(*) của anh tối nay đã cạn rồi; chúng ta về nhà thôi.

Chiếc Saab rời chỗ đậu rồi mất hút ở góc phố.

Lauren đẩy cửa và bước vào phòng. Căn phòng lặng lẽ chìm trong bóng tối lờ mờ. Arthur hé mắt; dường như anh mỉm cười với cô rồi lại ngủ thiếp đi ngay. Cô tiến đến chân giường và nhìn anh; chăm chú.1 vài lời nói của Santiago bỗng hiện lên trong trí nhớ của cô; khi rời khỏi căn phòng của đứa con gái bé bỏng của mình; người đàn ông tóc bạc trắng đã quay lại lần cuối cùng để nói bằng tiếng Tây Ban Nha: “Nếu cuộc đời giống như 1 giấc ngủ dài; tình cảm sẽ là bến bờ của nó.”Lauren bước lên trong bóng mờ tối; cô cúi xuống bên tai Arthur và thì thầm:

– Hôm nay em có 1 giấc mơ thật lạ lùng. Và từ khi tỉnh dậy; em cứ mơ ước được trở lại đó mà kô biết tại sao lại thế và phải làm cách nào để thực hiện được nữa. Em muốn được gặp lại anh tại nơi mà anh đang đến trong giấc ngủ.

Cô đặt 1 nụ hôn lên trán anh và cánh cửa phòng từ từ khép lại sau bước chân cô.

Chương 15

Ngày bừng dậy trên vịnh San Francisco. Fernstein đi vào bếp với Norma, ông ngồi bên tủ bar, cầm ấm pha cà phê và rót ra hai tách.

– Hôm qua anh về muộn à? – Norma hỏi.

– Anh có việc bận.

– Nhưng anh rời bệnh viện trước em cơ mà?

– Anh phải giải quyết vài việc trong thành phố.

Norma quay về phía ông, mắt đỏ mọng.

– Em cũng sợ chứ, nhưng anh không bao giờ thấy nỗi sợ của em, anh chỉ nghĩ đến nỗi sợ của anh thôi, anh tưởng là em không sợ phát khiếp lên được khi nghĩ đến việc phải sống không có anh sao?

Vị giáo sư già rời ghế đứng dậy và ôm Norma.

– Anh xin lỗi, anh đã không nghĩ là chết lại khó khăn đến thế.

– Anh đã giáp mặt với cái chết cả đời rồi còn gì.

– Với cái chết của người khác thôi, không phải cái chết của mình.

Norma lấy tay ôm mặt người tình của mình, đặt môi lên má ông.

– Em chỉ xin anh hãy cố giành giật, cố kéo dài thêm mười tám tháng, một năm, em chưa sẵn sàng.

– Chẳng giấu gì em, anh cũng vậy.

– Thế thì anh hãy chấp nhận điều trị đi.

Vị giáo sư già lại gần cửa sổ. Mặt trời hiện lên sau những quả đồi của Tiburon. Ông hít thở thật sâu.

– Ngay khi Lauren được vào biên chế, anh sẽ xin thôi việc. Chúng ta sẽ đi New York, anh có một người bạn cũ ở đó sẵn sàng nhận anh vào điều trị ở chỗ ông ấy. Chúng ta sẽ thử xem.

– Thật chứ? – Norma hỏi, mắt nhoà lệ.

– Anh đã gây phiền toái cho em nhiều, nhưng anh chưa bao giờ nói dối em!

– Tại sao không đi ngay? Ngày mai chúng ta đi nhé.

– Anh đã nói với em là ngay sau khi Lauren được vào biên chế. Anh muốn thôi việc lắm, nhưng dù sao anh cũng không thể bỏ mặc tất cả ra sao thì ra được! Bây giờ, em làm cho anh lát bánh này chứ?

Paul lái xe đưa Onega đến trước toà nhà của cô. Anh cho xe dừng chiếm mất hai chỗ đỗ, rồi xuống xe và vội vã đi vòng quanh ôtô. Anh áp sát người vào cửa xe để ngăn cô bạn đi cùng của mình mở cửa xe ra. Onega nhìn anh, không hiểu anh làm trò gì. Anh đập vào ô cửa và ra hiệu cho cô hạ cửa kính xuống.

– Anh để ôtô lại cho em, anh sẽ gọi một cái taxi để đi đến bệnh viện. Trong chùm chìa khoá có chìa khoá nhà của anh. Em cứ giữ lấy, đó là chìa khoá dành cho em đấy, anh còn một chìa khác trong túi quần.

Onega nhìn Paul, lạ lẫm.

– Thôi được, anh thừa nhận rằng đó là một cách ngu ngốc để nói với em rằng anh rất muốn chúng mình sống với nhau thường xuyên hơn nữa. – Paul nói thêm – Tức là, về phần anh, nếu được tất cả các buổi tối thì tốt lắm, nhưng bây giờ em đã có chìa khoá của em rồi, em sẽ tự quyết định, em làm như em muốn.

– Ừ, anh nói đúng, đó là một cách ngu ngốc – cô trả lời bằng một giọng dịu dàng.

– Anh biết, anh đã bị mất không ít nơ ron thần kinh trong tuần này.

– Tuy vậy em vẫn thích anh lắm, ngay cả khi anh ngu ngốc thế.

– Đó là một tin tốt lành.

– Thôi đi đi, anh sẽ bị lỡ mất lúc anh ấy tỉnh dậy đấy.

Paul nghiêng người vào khoang xe.

– Cẩn thận nhé, cái xe này hơi ọp ẹp, chủ yếu là ở bộ nối ấy.

Anh hôn Onega một cách nồng nhiệt rồi chạy về phía ngã tư. Một chiếc taxi chở anh đến bệnh viện Memorial San Francisco; khi anh kể cho Arthur về việc anh vừa làm, chắc chắn Arthur sẽ cho anh mượn chiếc Ford cũ.

Lauren tỉnh dậy với nhịp búa nện thình thịch trong đầu. Chân cô nhói lên và cô không thể kìm được việc mở băng ra để kiểm tra vết thương.

– Chuối thật! – cô nói khi nhận thấy vết thương chảy mủ – Chỉ còn thiếu nước này nữa thôi!

Cô lò cò đứng dậy đi vào buồng tắm; cô mở tủ thuốc ra, vặn nút một chai thuốc sát trùng và giội vào gót chân. Cảm giác đau dữ dội đến nỗi cô buông rơi lọ cồn xuống bồn tắm. Lauren biết rõ rằng không thể cứ để vậy mà khỏi được. Phải lau rửa lại thật kỹ vết thương này và điều trị bằng kháng sinh. Một sự nhiễm trùng như vậy có thể gây ra những hậu quả đáng ngại. Cô mặc quần áo và gọi điện cho hãng taxi. Không thể tính đến chuyện tự lái xe trong tình trạng này.


Lamborghini Huracán LP 610-4 t