Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322100

Bình chọn: 9.5.00/10/210 lượt.

tinh vi hơn nhưng cũng thất thường hơn. Cái máy này ngày hôm qua đã cho ra hết cả một cuộn giấy với một đường vẽ khó hiểu. Cái mà nó ghi lại không phải là sự gia tăng hoạt động của não nữa, mà là luồng điện phát ra từ một nhà máy điện. Mấy ông ở bộ phận bảo dưỡng đã mất ba tiếng đồng hồ với cái máy này, và các ông ấy bảo nó chẳng làm sao cả! Có lẽ đó là hiện tượng giao thoa.

– o O o –

– Tối qua cậu làm gì? – Arthur hỏi.

– Tớ thấy cậu tò mò quá, tớ ăn tối cùng với một cô gái.

Arthur nhìn bạn với vẻ xoi mói.

– Onega – Paul thú nhận.

– Bọn cậu gặp lại nhau à?

– Đại loại thế.

– Giọng cậu nghe cứ là lạ thế nào ấy.

– Tớ sợ là đã phạm một sai lầm.

– Sai lầm kiểu gì?

– Tớ đã đưa cho cô ấy chìa khoá nhà tớ.

Gương mặt Arthur sáng lên, anh gần như muốn trêu chọc Paul, nhưng Paul đã đứng lên và ra bên cửa sổ, vẻ lo âu.

– Cậu đã hối tiếc rồi cơ à?

– Tớ e là tớ đã làm cho cô ấy sợ, có thể tớ đã hơi vội vàng quá.

– Cậu yêu rồi phải không?

– Chuyện đó không phải là không thể xảy ra.

– Thế thì cứ nghe theo bản năng của mình đi, nếu cậu đã tiến lên một bước như vậy thì có nghĩa là đó là điều mà cậu mong muốn, và cô ấy sẽ cảm nhận được điều đó. Chẳng có gì phải xấu hổ khi chia sẻ những tình cảm của mình, cứ tin tớ đi.

– Như vậy, cậu nghĩ rằng tớ không sai lầm phải không? – Paul hỏi, mặt đầy hy vọng.

– Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong tình trạng này cả, cậu không có lý do gì để lo ngại hết!

– Cô ấy không gọi điện cho tớ.

– Từ bao lâu rồi?

Paul nhìn đồng hồ đeo tay.

– Hai tiếng.

– Lâu đến thế cơ à? Cậu bị nặng thật rồi! Để cho cô ấy có thời gian thưởng thức hành động của cậu với chứ, và còn để cô ấy giải toả đường dây điện thoại nữa, chắc cô ấy phải gọi điện cho tất cả hội bạn gái để thông báo rằng mình đã làm gục ngã được gã độc thân ngoan cố nhất của San Francisco.

– Ừ, được, cứ làm ra vẻ ranh ma đi, tớ rất muốn được thấy cậu trong tình cảnh này; tớ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tớ, tớ nóng, tớ lạnh, tay tớ đẫm mồ hôi, bụng tớ đau và miệng tớ khô nước bọt.

– Cậu yêu đấy!

– Tớ đã biết rõ là mình không hợp với cái trò này mà, nó làm tớ phát ốm.

– Rồi cậu sẽ thấy, những hiệu ứng phụ tuyệt vời lắm.

Một nữ bác sĩ nội trú đi ngang qua tấm cửa kính của phòng. Paul trố mắt ra.

– Tôi có làm phiền các anh không? – Lauren bước vào phòng và hỏi.

– Không đâu – Paul nói.

Anh đang vừa định đi mua cà phê ở máy tự động. Anh hỏi Arthur có muốn uống không, Lauren trả lời thay Arthur là anh không nên uống. Paul biến luôn đi.

– Cô bị thương à? – Arthur lo lắng hỏi.

– Một tai nạn ngớ ngẩn – Lauren vừa nói vừa lấy tờ phiếu điều trị gắn ở cuối giường.

Arthur nhìn cái nẹp.

– Cô đã gặp chuyện gì vậy?

– Tôi mắc chứng khó tiêu trong lễ hội cua bể!

– Và người ta có thể bị gãy chân như vậy à?

– Đó chỉ là một vết đứt tệ hại thôi.

– Lũ cua kẹp vào cô?

– Anh hoàn toàn không có ý niệm gì về cái tôi đang kể với anh, phải không?

– Không rõ lắm thật, nhưng nếu cô vui lòng nói kỹ thêm một chút…

– Thế còn anh, đêm vừa qua của anh thế nào?

– Khá là nhộn nhạo.

– Anh đã rời khỏi giường của anh à? – Lauren hỏi, đầy hy vọng.

– Tôi bị gắn vào giường thì đúng hơn; bộ não của tôi có vẻ đã bị kích động quá mức, người ta phải cấp tốc đưa tôi lên phòng mổ.

Lauren nhìn anh chăm chú.

– Có chuyện gì vậy? – Arthur hỏi – Cô có vẻ là lạ.

– Không, không có gì cả, chuyện ngớ ngẩn thôi.

– Kết quả xét nghiệm của tôi có vấn đề gì chăng?

– Không, anh cứ yên tâm, không có gì liên quan đến cái đó đâu – cô nói bằng một giọng dịu dàng.

– Thế thì đó là chuyện gì?

Cô chống tay vào thành giường.

– Anh không nhớ gì hết về…

– Về cái gì? – Arthur ngắt lời, run rẩy.

– Không, chuyện đó quả thực là lố bịch, chẳng có nghĩa gì hết.

– Cứ nói cho tôi đi! – Arthur nài nỉ.

Lauren đi ra phía cửa sổ.

– Tôi không bao giờ uống rượu cả, nhưng lần này, tôi nghĩ là tôi đã bị một trận say lử lả chưa từng có trong đời.

Arthur im lặng, cô quay người lại, và những lời nói tuôn trào ra từ cổ họng mà cô không thể kìm giữ được.

– Điều mà tôi muốn nói với anh không phải dễ nghe…

Một phụ nữ bước vào phòng, mang theo bó hoa to tướng che khuất mặt cô ta. Cô ta đặt bó hoa lên chiếc bàn có bánh xe và bước đến bên giường.

– Trời ơi, em đã sợ quá đi mất thôi! – Carol-Ann nói và ôm lấy Arthur.

Lauren nhìn chiếc nhẫn nạm kim cương mà thiếu phụ đeo ở ngón áp út bàn tay trái.

– Chuyện đó thật phi lý, – Lauren nói khẽ – tôi chỉ muốn biết tin tức của anh thôi, tôi để anh ở đây với vợ chưa cưới của anh nhé.

Carol-Ann ôm Arthur chặt hơn, cô vuốt má anh.

– Anh biết không, ở một số vùng, người ta mãi mãi thuộc về người đã cứu sống mình đấy!

– Carol-Ann, em làm anh ngạt thở.

Hơi ngượng ngùng, thiếu phụ trẻ nới lỏng vòng tay ra, cô đứng dậy và sửa lại chiếc váy ngắn của mình. Arthur tìm cái nhìn của Lauren, nhưng cô đã không còn ở đây.

Paul đi dọc hành lang trở lại, từ xa, anh đã nhìn thấy Lauren đang tiến về phía anh. Khi cô đi ngang qua, anh dành cho cô một nụ cười đồng cảm nhưng cô không đáp lại. Anh nhún vai, tiếp tục đi về phòng Arthur và không


Pair of Vintage Old School Fru