
tin vào mắt mình nữa khi phát hiện ra Carol-Ann ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
– Chào Paul – Carol-Ann nói.
– Ối giời ơi! – Paul kêu lên và buông rơi cốc cà phê.
Anh cúi xuống để nhặt lại cái cốc.
– Hoạ vô đơn chí – anh nói khi đứng dậy.
– Em cần phải hiểu câu nói này như một lời khen phải không? – Carol-Ann hỏi bằng một giọng lạnh lùng.
– Nếu anh là người lịch sự thì anh sẽ bảo em là đúng vậy, nhưng em biết đấy, bản chất anh thô lỗ lắm!
Carol-Ann đứng lên khỏi ghế, tức tối, và nhìn Arthur chòng chọc.
– Thế còn anh, anh không nói gì cả à?
– Carol-Ann, quả thực anh cứ tự hỏi có phải là em mang tai hoạ đến cho anh không?
Carol-Ann lấy lại bó hoa và ra khỏi phòng, sập cửa đánh sầm.
– Thế bây giờ cậu định làm gì? – Paul nói.
– Ra khỏi đây càng sớm càng tốt!
Paul đi đi lại lại trong phòng.
– Cậu làm sao vậy?
– Tớ tự giận mình – Paul nói.
– Vì sao?
– Vì mãi mới hiểu được…
Và Paul lại bắt đầu đi đi lại lại trong phòng Arthur.
– Để gỡ tội cho tớ, cậu phải thừa nhận là trước đây tớ chưa bao giờ có dịp nhìn bọn cậu thực sự bên nhau cả, có nghĩa là, tớ muốn nói là cả hai cùng tỉnh táo trong cùng một thời điểm ấy. Dù sao, đó cũng là một cái gì đấy có vẻ khá phức tạp giữa bọn cậu.
Nhưng khi nhìn hai người qua tấm cửa kính, Paul đã hiểu ra: tuy có thể chính họ không biết, nhưng Lauren và Arthur phối hợp với nhau thành một bè nhạc duy nhất, một sự hiển nhiên.
– Vậy đấy, tớ không biết cậu phải làm gì, nhưng đừng bỏ lỡ mất cô ấy.
– Thế cậu muốn tớ nói gì với cô ấy nào? Nói là tớ và cô ấy đã yêu nhau đến mức cùng nhau thảo ra mọi dự án trên đời, nhưng cô ấy không còn nhớ về chuyện đó nữa!
– Tốt hơn là nói với cô ấy rằng để bảo vệ cô ấy, cậu đã đi xây một viện bảo tàng phía bên kia đại dương mà chỉ nghĩ về cô ấy thôi, nói với cô ấy rằng sau chuyến đi đó cậu trở về mà vẫn cứ điên cuồng vì cô ấy như trước.
Họng Arthur nghẹn lại, anh không thể đáp lại những lời của bạn mình. Thế là giọng nói của Paul lại càng vang to hơn một chút nữa trong căn phòng bệnh viện.
– Cậu đã mơ về cô gái ấy đến mức thuyết phục được cả tớ bước vào giấc mơ của cậu. Một hôm, cậu đã nói với tớ: “Trong khi người ta tính toán, người ta phân tích thiệt hơn, cuộc sống cứ trôi qua, và chẳng có gì xảy ra cả”, vậy thì hãy suy nghĩ nhanh lên. Nhờ cậu mà tớ đã đưa chìa khoá của tớ cho Onega. Cô ấy vẫn chưa gọi điện thoại cho tớ, thế nhưng trong đời tớ chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy cả. Có đi có lại, ông bạn thân mến ạ. Đừng tự từ bỏ Lauren khi thậm chí chưa có thời gian để yêu cô ấy trong đời thực.
– Tớ rơi vào ngõ cụt, Paul ạ. Không bao giờ tớ có thể sống bên cô ấy trong sự dối trá, và tớ cũng không thể kể cho cô ấy nghe tất cả những điều đã thực sự xảy ra… danh sách dài lắm! Kỳ lạ thật, người ta thường giận người đã nói ình biết một sự thật khó nghe, khó tin.
Paul lại gần giường.
– Nói sự thật về mẹ cô ấy là điều làm cho cậu sợ chứ gì, ông bạn. Cậu hãy nhớ lại điều mà mẹ cậu đã nói với bọn mình: vật lộn để thực hiện một giấc mơ thì tốt hơn là chỉ có một dự định.
Paul đứng dậy và đi ra cửa, anh quỳ một đầu gối xuống đất, và ngâm nga với một nụ cười ranh mãnh trên môi:
– Nếu tình yêu sống bằng hy vọng, hy vọng không còn tình cũng sẽ tiêu tan! (28) Chúc một đêm yên lành, Don Rodrigue!
Và anh ra khỏi phòng Arthur.
Paul tìm chìa khoá ôtô của mình trong đáy túi áo, nhưng anh chỉ tìm thấy cái điện thoại di động. Một chiếc phong bì nhỏ nhấp nháy trên màn hình. Tin nhắn của Onega: “Hẹn tí nữa gặp lại, nhanh lên nhé!”. Paul ngước nhìn bầu trời và hét lên một tiếng mừng rỡ.
– Cái gì làm cho anh vui sướng thế? – Đang đứng đợi taxi, Lauren hỏi.
– Tôi ượn ôtô của tôi rồi! – Paul trả lời.
– Anh dùng loại ngũ cốc nào vào bữa sáng? – Cô nói và mỉm cười theo anh.
Một chiếc break của Yellow Cab Company dừng lại trước mặt họ, Lauren mở cửa xe và ra hiệu cho Paul lên xe.
– Tôi đưa anh về!
Paul ngồi cạnh cô.
– Phố Green! – anh nói với người lái xe.
– Anh ở phố này à? – Lauren hỏi.
– Tôi thì không, nhưng cô thì đúng thế!
Lauren nhìn anh, sững sờ. Paul có vẻ nghĩ ngợi, anh lẩm bẩm bằng một giọng chỉ thoáng nghe thấy được: “Cậu ta sẽ giết mình, nếu mình làm thế, cậu ta sẽ giết mình!”.
– Nếu anh làm cái gì? – Lauren lại hỏi.
– Trước hết, cô phải cài thắt lưng an toàn vào đã – Paul khuyên.
Cô nhìn anh chằm chằm, mỗi lúc một tò mò hơn. Paul do dự vài giây, anh hít một hơi thật dài và nhích lại gần cô.
– Trước hết, cần nói rõ một điều: cái mụ điên hung hăng trong phòng Arthur với bó hoa gớm ghiếc ấy, đó là một trong những bồ cũ của cậu ta, một bồ cũ từ thời tiền sử, tóm lại, một sai lầm!
– Rồi sao nữa?
– Tôi không thể nói được, cậu ta sẽ giết tôi thật đấy nếu tôi tiếp tục.
– Ông bạn của anh nguy hiểm đến thế cơ à? – Người lái taxi lo ngại.
– Tôi thì dính dáng gì đến chuyện đó? Arthur còn cứu cả những con côn trùng nữa ấy chứ! – Paul đáp bằng một giọng bực bội.
– Anh ấy làm như vậy thật à?
– Cậu ấy tin rằng mẹ cậu ấy đã đầu thai thành ruồi!
– A! – Lauren nói và nhìn ra xa.
– Thật là ngu ngốc khi nói với cô như vậy, rồi cô lại c