
cái hụp lặn, chàng đã lặn tới phía dưới chiếc phao của Tâm Nhụy, đưa tay đẩy lên phía trên, đột nhiên chàng lật chỏng gọng chiếc phao lên trời.
Tâm Nhụy kêu thét lên một tiếng, hoàn toàn không hề nghĩ rằng chiếc phao lại bị lật ngược như thế, nguyên cả người nàng lọt tỏm xuống nước, vừa đúng lúc, có một ngọn sóng to đang tràn tới, trước khi thân hình nàng quân bình trở lại, nàng đã bị cuốn hút vào ngọn sóng đó, trong lòng nàng hoảng hốt, há to miệng định la lên theo bản năng, nào ngờ vừa mới mở miệng, sóng biển đã tràn ập vào, nàng uống liên tiếp hết mấy ngụm nước biển, sợ đến hoảng kinh hồn vía. Chưa kịp định thần, nàng cảm thấy có người nắm lấy cánh tay nàng, lại nâng lấy người nàng, đưa nàng lên trên mặt nước.
Nàng đứng thẳng người, hai chân vẫn còn ngâm trong nước biển, nàng dùng hai tay vuốt đi những giọt nước đọng trên đôi mi cong, cuống cuồng, ngượng ngập mở to đôi mắt. Lúc này nàng mới nhìn thấy rằng, người kéo nàng lên chính là Chí Trung, chàng đang dùng đôi mắt hừng hực lửa nhìn nàng trân trối, bên khóe miệng, ẩn hiện một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như đắc ý, nửa như diễu cợt, nửa như gian ác.
Chàng hỏi một cách lạnh lùng:
– Nước biển uống ngon không?
Trong đầu Tâm Nhụy có một cảm giác hơi mơ hồ, nàng vẫn chưa biết được, tại vì sao mà mình lại té nhào như thế? Nàng nhìn Chí Trung, nói một cách kinh ngạc:
– Không biết tại vì sao, em đang nằm đàng hoàng như thế, đột nhiên chiếc phao bị lật!
Chí Trung hừ nhẹ một tiếng trong mũi:
– Không biết tại vì sao? Tôi nói cho cô nghe, đó là tại vì tôi lật cho nó chỏng gọng lên trời đấy! Để cho cô uống vài ngụm nước biển, cho cô một bài học, để xem từ đây về sau cô có còn dám nằm ở đó trêu ong gợi bướm, như một thứ gái chiêu đãi lẳng lơ nữa hay không?
Tâm Nhụy trừng to đôi mắt:
– Cái gì? Tại vì anh lật nó lên đấy à? Anh nói cái gì vậy? Anh đang trừng phạt tôi à? Anh nói… anh nói cái quỷ gì vậy? Anh nói tôi giống cái gì… cái gì…
Nàng giận đến độ lắp bắp không thành tiếng.
Chí Trung kêu to lên:
– Giống thứ gái chiêu đãi, giống loại dâm phụ, nằm ở đó liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông…
– Anh… anh… anh…
Tâm Nhụy vừa tức, vừa cuống, vừa hận, gương mặt nàng đỏ bừng lên, nước biển từ trên đầu nàng cứ không ngừng chảy xuống, lăn xuống đôi mi cong, che đi ánh nhìn của nàng. Nàng lắp ba lắp bắp, lưỡi như quíu lại, dùng sức cố gắng la lên một câu:
-… Anh là đồ khốn nạn!
Chiếc lưng của Chí Trung cũng thẳng đứng lên, cứng ngắc, nét giận dữ hiện rõ trên mi trên mắt, chàng đưa tay ra chụp ngay cánh tay nàng, la lên thật to:
– Cô dám mắng tôi khốn nạn?… Tôi cảnh cáo cô nghe chưa, cho dù cô có là bạn gái của tôi, cô cũng không được quyền mắng tôi khốn nạn!
Tâm Nhụy giận đến run người, nàng la to lên một hơi:
– Anh là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!… Anh chính là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn không hơn không kém! Đồ khốn nạn vô duyên nhất trên đời!…
Những người đang bơi lội gần đó đều bị kinh động cả lên, rất nhiều người quay đầu lại nhìn dáo dác, có mấy đứa trẻ tinh nghịch, đeo phao nổi bơi đến gần, chúng bắt chước theo giọng điệu của Tâm Nhụy, kêu lên nho nhỏ:
– Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!…
Chí Trung giận đến phát run lên, đôi chân mày chàng chau chặt lại nhau hung dữ, đôi mắt chàng trợn trắng, nhìn trừng trừng vào Tâm Nhụy một cách hung hăng, đang định nói gì đó, hai người thanh niên vây lấy Tâm Nhụy ban nãy cũng nghe động chạy đến nơi. Một người trong bọn, đưa ngay tay ra nắm lấy cánh tay trần của Tâm Nhụy, kêu lên:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Chí Trung quay sang người thanh niên đó, đưa mắt nhìn, hắn ta vừa cao lớn vừa đẹp trai, mặt mũi khôi ngô, đứng ở đó, có vẻ nổi bật hẳn lên. Lửa giận dữ và ghen tuông trong lòng chàng, bất giác bừng lên ngọn hỏa diệm sơn bùng nổ bắn tung lên, không thể kềm chế lại được. Chàng nhào tới ngay phía trước, một tay chụp ngay lấy vai của người thanh niên đó, còn tay kia cung lại thật chặt, đấm một quả như điện xẹt ngay vào cằm của anh chàng kia, miệng chàng kêu to lên:
– Cũng tại mi! Đánh mi cho biết! Để xem lần sau mi có còn dám gặp con gái là nhào vô nữa hay không?
Người thanh niên đó bị đánh bất thần, trở tay không kịp, chàng ta đứng không vững, té nhào về phía sau. Thân hình chàng té xuống, lại đè đúng ngay lên mình một người đàn bà mập phía đàng sau, người đàn bà mập đó kêu thét lên inh ỏi, những người ở gần đó cũng ùn ùn la lên, quơ tay quạt nước, tránh đi chỗ khác, Tâm Nhụy cũng cất tiếng kêu thét lên:
– Anh điên rồi! Lương Chí Trung! Anh là đồ điên khùng dở hơi!
Trong nhất thời, tiếng kêu thét, tiếng nước khoác, nước biển văng tung tóe… làm cho cả một vùng náo loạn. Người thanh niên đó đã bò dậy được, người bạn của chàng cũng đi đến nơi, người bạn đó đeo một cặp kính cận, trông vô cùng nho nhã thư sinh, anh ta không ngừng kêu lên:
– Phương Hạo, sao mi lại đi đánh lộn với người ta làm gì vậy? Phương Hạo, có chuyện gì thì nói đàng hoàng đi mà! Phương Hạo, mi đừng nên nổi nóng mà! Phương Hạo…
Anh chàng tên Phương Hạo đứng ở đó, gương mặt mang đầy nét phẩn nộ và ngư