Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329533

Bình chọn: 9.5.00/10/953 lượt.

ịch thơ Lê Nguyễn Lưu. Toàn bài: Thuở ấy tìm hương muộn đã đành, xin đừng đau xót giận mùa xanh. Gió cuồng thổi rụng hoa nồng thắm, lá biếc xum xuê trái trĩu cành. Phiên âm Hán Việt: Tự thị tầm xuân khứ hiệu trì, bất tu trù trướng oán phương thì. Cuồng phong lạc tận thâm hồng sắc, lục diệp thành ấm tử mãn chi. Về bài thơ này, sách Thái Bình quảng ký có ghi một câu chuyện như sau: Có một l箠Đỗ Mục đi chơi ở Hồ Châu, gặp một cô bé rất xinh đẹp nhưng mới hơn mười tuổi. Đỗ bèn hẹn với mẹ cô bé rằng: “Đợi tôi mười năm, nếu tôi không về được thì hẵng gả cô bé.” Mười bốn năm sau, Đỗ Mục mới về làm Thứ sử Hồ Châu, cô bé đính ước ngày trước đã lấy chồng được ba năm, sinh hai con. Đỗ Mục than tiếc và làm bài thơ này. Câu chuyện trên vị tất đã có thật, nhưng bài thơ quả là mượn hoa để ví với người, là một giai tác thở than cho tình yêu không được toại nguyện – ND.

Hoán Bích đứng sau lưng tôi, khẽ cất tiếng lạnh lùng: “Hôm nay Hoàng hậu thật khách sáo với tiểu thư quá chừng.”

Tôi nhắm mắt lại, nói: “Hôm qua nàng ta không khách sáo với ta sao? Từ trước đến giờ nàng ta lúc nào cũng điềm đạm, ung dung như thế, sao có thể vì ta mà thất thố chứ!”

Hoán Bích khẽ “ưm” một tiếng, giúp tôi chỉnh lại mái tóc đã hơi bị rối một chút, thấp giọng nói: “Thực ra tiểu thư việc gì phải hạ mình với Hoàng hậu như thế, cứ làm đúng theo lễ nghi là được rồi.”

Tôi hơi hé mắt, chăm chú nhìn vào mắt muội ấy. “Trong thời điểm này, muội nghĩ ta có đủ tư cách để trở mặt với Hoàng hậu sao?”

“Tiểu thư bây giờ là Hoàn Phi, được Hoàng thượng long trọng đón về cung, lại đã có thai nữa…”

Tôi cắt ngang lời muội ấy: “Ta biết muội nôn nóng nhưng cũng chớ nên vì thế mà quên đi hiện thực. Trong việc hại ta trước đây, Hoàng hậu chưa từng ra mặt, nhìn bề ngoài thì chẳng có chút dính dáng nào, dù ta có nói với Hoàng thượng thì cũng chỉ khiến bản thân vướng vào cái tội vu cáo Hoàng hậu mà thôi.” Tôi nắm lấy bàn tay Hoán Bích, tha thiết nói: “Nỗi hận trong lòng ta còn sâu hơn muội, nhưng sau khi vào cung mọi việc đều phải cẩn trọng, không thể nôn nóng được. Lần này ta trở về, Hoàng hậu kỳ thực tức muốn chết, nhưng khi gặp ta lại vẫn ra vẻ ung dung nhàn nhã, thương yêu hết lòng, qua đó đủ thấy tâm cơ của nàng ta sâu đến mức nào. Mà nàng ta càng như vậy ta lại càng phải tỏ ra ngoan ngoãn, làm bộ như không biết gì về việc trước đây, vậy mới có thể từ từ thực hiện kế hoạch được.”

Cận Tịch đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe rồi mới nói: “Nương nương nói không sai. Lần này nương nương về cung, Hoàng thượng tỏ ra nhiệt tình như thế kỳ thực vừa có lợi vừa có hại. Lợi là ở chỗ nương nương có Hoàng thượng chống lưng, không ai dám tùy tiện làm bừa; còn hại là ở chỗ cây to đón gió, nương nương tất nhiên sẽ trở thành kẻ địch của rất nhiều người. Hiện giờ Hoàng hậu đã nắm quyền trong cung nhiều năm, bên cạnh lại có những người đang đắc sủng như An Quý tần, Kỳ Quý tần, mà ngay tới Hồ Chiêu nghi cũng là biểu muội của nàng ta. Còn nương nương thì vừa rời cung bốn năm, mọi thứ đều trở nên xa lạ, tạm thời nhất định phải cố gắng kìm nén và tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời mới được.”

Tôi khẽ “hừ” một tiếng: “Dù ta có ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng hậu cũng chẳng thể nào hết địch ý với ta; nhưng nếu ta mà tỏ ra bất mãn, nhất định sẽ lộ ra sơ hở để quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Còn có một câu nữa, đó là đi đường phải đi từng bước thì mới vững. Ta thực sự không có bản lĩnh một lần lật đổ được nhiều người như thế, mà Hoàng thượng cũng sẽ không cho phép hậu cung vì ta mà trở nên hỗn loạn.”

“Đi đường phải đi từng bước…” Hoán Bích lẩm bẩm lặp lại câu nói ấy, đột nhiên khẽ mỉm cười. “Nô tỳ hiểu rồi, sau này sẽ không nôn nóng nữa đâu.” Tôi đứng dậy, vươn vai một cái, sắc mặt trầm lặng không chút xao động, nói: “Không riêng gì muội, tất cả những người dưới trong cung của ta cũng cần ôn hòa, lễ độ với các phi tần và cung nhân của cung khác. Hơn nữa, muội cũng cần nhớ kĩ, dù có gặp An Lăng Dung cũng phải giữ bình tĩnh mới được.” Tôi nắm chặt lấy bàn tay Hoán Bích, trầm giọng nói: “Nếu muội không thể kìm nén, kết quả sẽ chỉ là tự phá hỏng kế hoạch của chúng ta mà thôi!”

Hoán Bích đỡ tôi ngồi lại xuống ghế, cùng Hoa Nghi đứng bên trò chuyện với tôi. Hoa Nghi vốn là một nữ tử trưởng thành nơi sơn dã, tuy gặp cơn biến cố lớn khiến tính tình trở nên trầm lặng hơn nhiều, nhưng sau khi vào cung, chủ yếu làm bạn với các nữ tử, hạng như Tiểu Doãn Tử thì nàng ta cũng không sợ, thêm vào đó tuổi lại còn nhỏ nên được mọi người trong Vị Ương cung hết mực yêu thương, bảo bọc, mà tôi cũng không coi nàng ta như một thị nữ bình thường, thế là sự hoạt bát trong thiên tính của cô bé mới thường bộc lộ ra khi ở bên những người thân cận.

Tôi thích nhìn bộ dạng của nàng ta lúc cười như vậy, lại có lòng muốn nàng ta được vui, bèn để mặc cho nàng ta làm gì thì làm, miệng thì cười, nói: “Vốn chính là hoa ngọc trâm mà, tất nhiên phải giống trâm ngọc rồi.”

Hoa Nghi nói: “Trâm ngọc vừa lạnh giá lại vừa cứng đơ, ta thấy hoa vẫn tốt hơn, vừa thơm lại vừa đẹp.”

Cận Tịch vội vàng cười trách: “Dù nương nương có thương cô,


Insane