
t cặp hoa tai làm bằng đá mắt mèo, chỗ bắt mắt nhất phải kể đến chiếc vòng đá thiên thanh trước ngực nàng ta, nơi chính giữa đó có một viên hổ phách trong suốt to bằng ngón tay cái màu đỏ sậm, bên trong có một con ong mật nằm ngang.
Tôi mỉm cười nhận lễ, cố kìm nén sự kinh ngạc, khẽ hỏi: “Vị muội muội này hình như ta chưa từng gặp bao giờ thì phải?”
Nàng ta khẽ vuốt ve viên hổ phách trước ngực, hờ hững nói: “Tần thiếp là Diễm Thường tại ở Lục Nghê cư, vì hai ngày nay mang bệnh nên chưa thể diện kiến Hoàn Phi nương nương.”
Tôi tươi cười nhìn nàng ta. “Vậy sao muội muội lại biết bản cung là Hoàn Phi?”
Nàng ta nhếch môi cười khẽ, bên trong mang theo mấy tia khinh miệt. “Nương nương về cung với thanh thế lớn như vậy, có ai mà không biết chứ?”
Tôi chẳng hề để tâm tới sự bất kính của nàng ta, nói với giọng đầy hứng thú: “Hôm nay khi ta tới chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh an cũng không gặp được Diễm Thường tại, nghe Phúc Tần nói Thường tại bị ốm.” Tôi thấy trên trán nàng ta lấm tấm mồ hôi, trong chiếc túi lụa thì đã có không ít cánh hoa hợp hoan, đoán chừng nàng ta đã tới đây từ sớm, bèn ôn tồn nói: “Đã bị ốm thì nên nghỉ ngơi trong cung mới phải, đợi lát nữa trời nắng hơn sẽ lại càng khó chịu đấy!”
Nàng ta nói giọng dửng dưng: “Cảm ơn nương nương đã quan tâm.”
Tôi nhìn chiếc túi trong tay nàng ta, mỉm cười hỏi: “Thường tại nhặt lấy nhiều cánh hoa như vậy làm gì thế?”
Cơ thịt trên mặt Diễm Thường tại thoáng co giật một chút, ngay sau đó đã hờ hững nói: “Thái y nói bệnh của tần thiếp cần dùng cánh hoa hợp hoan làm thuốc, do đó tần thiếp mới đi nhặt một chút về, bằng không cứ để cho cánh hoa hóa thành bùn đất thì cũng lãng phí.”
Tôi cười nói: “Thường tại quả là có lòng thương hoa tiếc ngọc, bản cung tự thẹn không bằng. Không biết Thường tại có thể nói cho ta phương danh không, sau này tỷ muội chúng ta gặp nhau còn xưng hô cho tiện.”
“Diệp Lan Y.” Nàng ta nói ngắn gọn, sau đó bèn hơi khom người. “Thần thiếp không được khỏe, không thể nói chuyện với nương nương thêm, xin cáo từ!” Nói xong, cũng không đợi tôi đồng ý, nàng ta lẳng lặng cất bước rời đi.
Hoán Bích cả kinh bật thốt: “Sao cô ta có thể vô lễ như thế chứ? Chẳng qua là ỷ được Hoàng thượng sủng ái mà thôi, chẳng trách Phương Nhược lại nói cô ta có tính tình cổ quái.”
Tôi xua tay ra hiệu cho muội ấy im lặng, chợt nhìn thấy trên mặt đất có vật gì đó lấp lánh, thì ra là một miếng san hô được điêu khắc thành hình diều hâu. Tôi khom người nhặt lên, nhìn về phía Diệp Lan Y mới đi được chưa xa, quay sang nói với Hoán Bích: “Muội đi mời cô ấy về đây, hỏi xem thứ này có phải của cô ấy không.” Hoán Bích vâng lời rời đi, rất nhanh sau đó đã dẫn theo Diệp Lan Y trở lại. Tôi đưa miếng san hô lên hỏi: “Thứ này là của muội phải không?”
Diệp Lan Y đưa mắt liếc qua, đáp: “Là của tần thiếp.”
Tôi trả lại cho nàng ta. “Thứ này là vật tùy thân, sau này muội chớ nên tùy tiện đánh rơi nữa.”
Diệp Lan Y thoáng liếc qua miếng san hô trong tay, sau đó lẳng lặng nhìn tôi. “Nương nương gọi tần thiếp lại chỉ là vì thứ này sao?” Thấy tôi gật đầu, nàng ta hờ hững nói: “Thứ như thế này tần thiếp có rất nhiều, mất cũng chẳng sao.” Dứt lời bèn vung tay lên, miếng san hô “tõm” một tiếng rơi xuống hồ Thái Dịch sau lưng. “Nếu nương nương không còn việc gì khác, tần thiếp xin cáo từ.” Nói xong bèn xoay người đi thẳng.
Hoán Bích giận đến nỗi mặt mày tái nhợt. “Trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ? Người ta có lòng tốt trả đồ cho cô ta, vậy mà cô ta còn không biết điều như thế, quả nhiên là xuất thân hèn kém, không hiểu lễ nghi!”, rồi lại lầm bầm: “Thật chẳng rõ Hoàng thượng thích cô ta ở điểm nào, cũng đâu phải là đẹp nhất, tính khí lại chẳng ra gì nữa.”
Ta cười bình thản, nói: “Muội giận cái gì chứ? Đó là đồ của cô ta, cô ta muốn làm thế nào cũng là việc của cô ta, chúng ta đâu cần tức giận làm gì.”
Hoán Bích còn chưa hết giận, hậm hực nói: “Tiểu thư nhìn lối ăn mặc của cô ta xem, viên hổ phách trên chuỗi vòng cổ kia thực đáng sợ quá chừng, không ngờ lại có một con ong bên trong. Còn cả viên đá mắt hổ trên cây trâm kia nữa, cứ như là mắt hổ thật vậy, quả nhiên xuất thân là người huấn luyện thú có khác.”
Tôi lặng im một lát rồi mới nói: “Dù cô ta thất lễ thì cũng không cần phải chua ngoa như vậy. Có điều chỉ nhìn viên hổ phách trên chuỗi vòng cổ kia cũng đủ biết cô ta đắc sủng đến mức nào rồi, một viên hổ phách có chứa con ong như thế không phải thứ mà một cung tần bình thường có thể có được đâu.”
Hoán Bích trầm ngâm một lát, hồi lâu sau mới cất giọng khinh miệt: “Dù có đắc sủng đến mấy thì dựa theo tổ chế cũng không thể sinh nở được.”
Tôi không tiếp lời Hoán Bích, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng dáng Diệp Lan Y, nơi đáy lòng cũng thầm kinh ngạc. Theo như sự quan sát của tôi hồi nãy, nàng ta dường như không hề cố ý vô lễ với tôi, mà thực sự chẳng thèm để mắt đến những món đồ châu ngọc, coi chúng như cát bụi tầm thường. Từ nơi sống lưng thẳng tắp của nàng ta toát ra một thứ khí thế lẫm liệt, khác hẳn với những nữ tử yếu đuối thường thấy trong cung, tôi bất giác thầm lưu ý.