
Phát hiện của Quý ròm khiến Tiểu Long và Lượm lạnh toát sống lưng. Cái thằng ròm này, tại sao lúc ở nhà nó không nghĩ ra chuyện này mà đợi đến đây mới “thông minh đột xuất” thế không biết! Vừa sợ vừa tức, Tiểu Long càu nhàu nhủ bụng và như không nén được, nó quay đầu nhớn nhác nhìn quanh.
So với Tiểu Long, Lượm lâm vào hoàn cảnh tệ hại hơn nhiều. Từ nãy đến giờ dù lo sốt vó, Lượm vẫn hy vọng những suy luận khoa học của Quý ròm sẽ không xa sự thật là bao. Rằng ngọn lửa xanh trên đồi kia thực ra chỉ là chất phốt-pho bốc cháy chứ chẳng phải do ma quỷ thắp đèn bày tiệc gì sất! Nếu quả đúng như vậy, ngày mai nó sẽ tha hồ vênh váo và bốc phét với bọn trẻ trong làng về chuyến mạo hiểm không tiền khoáng hậu của mình. Nó sẽ mặc sức vẽ vời, thêm mắm dặm muối vào lời kể để câu chuyện thêm hồi hộp, kỳ thú và nhất là để làm nổi bật sự gan dạ của nó trước những cặp mắt trố lên vì thán phục và ghen tị của lũ bạn.
Chính những ý nghĩ tươi sáng đó cũng như niềm tin vào cái chất phốt-pho quỉ quái kia đã nâng đỡ Lượm, giúp nó đứng vững nãy giờ. Bây giờ niềm tin khoa học đã sụp đổ. Những ý nghĩ tươi sáng đó cũng sụp đổ. Vì vậy không có lý gì mà Lượm không sụp đổ theo.
Hoang mang, khiếp đảm và căng thẳng, Lượm nghe hai đầu gối của mình va vào nhau và như không cưỡng được, nó ngồi bệt xuống đất.
Ðúng vào lúc cặp mông thằng Lượm nện đánh “bịch” xuống đất, Tiểu Long bỗng líu lưỡi kêu lên:
– Nhìn kìa!
Lượm và Quý ròm lập tức hoảng hốt lia mắt lên sườn đồi.
Từ phía ngôi nhà hoang, quả nhiên một ngọn lửa xanh đang bùng lên, cháy lấp loáng sau bóng câu rồi vụt tắt. Bọn trẻ chưa kịp chớp mắt thì ngọn lửa thứ hai phựt lên, cũng xanh lè xanh lét. Có đến ba lần như vậy.
Ngôi nhà hoang nằm trên đồi cao, khi những ngọn lửa xanh lóe lên dù chỉ chốc lát trong đêm tối, đứng từ xa ai cũng có thể nhìn thấy.
Lượm sợ xanh mắt mèo. Miệng nó mếu xệch:
– Thôi chết rồi!
Tiểu Long cũng xám ngoét mặt mày. Dù gan dạ đến mấy, trước cảnh tượng ma quái kia, nó cũng không khỏi sờn lòng. Sau khi kêu lên một tiếng hãi hùng, nó đứng trơ ra như trời trồng, cặp mắt bị hút chặt về phía ngôi nhà hoang như bị đóng đinh vào đó.
Chỉ có Quý ròm là bình tĩnh. Ðợi cho ngọn lửa thứ ba cháy hết, nó khẽ hắng giọng:
– Tụi mình lên trên đó!
Tiểu Long như không tin vào tai mình. Nó nhìn Quý ròm, mắt trố lên như nhìn một quái vật:
– Mày không đùa đấy chứ?
– Không hề! – Giọng Quý ròm vẫn thản nhiên.
Trong khi Tiểu Long còn đang ngớ người ra thì Lượm giãy nảy:
– Không! Em không đi đâu!
Quý ròm hừ mũi:
– Chẳng lẽ mày dám ở lại đây một mình?
Lượm chết điếng. Câu hỏi của Quý ròm làm nó sực nhận ra tình thế ngặt nghèo mà nó đang lâm vào. Theo Quý ròm xộc vào sào huyệt của những hồn ma thì nó không đủ can đảm nhưng nằm lại một mình giữa đồng không mông quạnh thì xem ra cũng chẳng yên ổn gì.
Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, cuối cùng Lượm chọn cách nằm lại ở chân đồi. Cố thủ ở chân đồi, rủi gặp ma cũng còn câu thần chú làm bùa hộ mạng. Chứ liều lĩnh dẫn xác lên ngôi nhà hoang thì có khác chi nhắm mắt nộp mình.
– Em ở lại đây! Hai anh đi đi! – Lượm lí nhí.
– Tốt lắm!
Quý ròm gật gù, và nó cầm tay Tiểu Long kéo đi.
Nhưng vừa nhích chân, nó bỗng dừng lại cẩn thận dặn:
– Mày nằm ở đây, nếu hai tiếng đồng hồ sau không thấy tao và Tiểu Long quay xuống, mày phải cấp tốc chạy về báo cáo với mọi người nghen?
– Chi vậy?
Câu hỏi của Lượm rõ ngớ ngẩn. Nhưng biết nó chưa hết khiếp đảm, Quý ròm mỉm cười giải thích:
– Ðể mọi người đốt đuốc đi tìm chứ chi!
– Ừ, lúc đó em sẽ chạy đi gọi! – Lượm nuốt nước bọt, nhưng rồi nó lại vùng kêu – Nếu biết trước nguy hiểm như vậy thì hai anh quay về quách chứ leo lên đó làm chi!
Quý ròm thở ra:
– Ðó là tao dặn phòng hờ thế thôi chứ chưa chắc đã có gì nguy hiểm trên đó đâu!
Lần nay nói xong, Quý ròm quay mình bỏ đi luôn.
Tiểu Long lặng lẽ nối gót theo bạn. Tuy không nói ra nhưng bụng nó ngạc nhiên không kể xiết. Nó không thể cắt nghĩa được tại sao một cái đứa nhát cáy như Quý ròm lại đột nhiên gan cùng mình như thế. Lúc đầu có thể cho là Quý ròm tin tưởng vào hợp chất phốt-pho, rằng chính hợp chất này tạo ra những ngọn lửa xanh chứ chẳng phải ma quỷ gì sất. Nhưng bây giờ Quý ròm đã biết giả thuyết đó không còn đúng nữa, sao nó vẫn đùng đùng đi nộp mạng cho… ma?
Càng nghĩ ngợi, đầu óc Tiểu Long càng rối tinh rối mù. Và vì nảy ra trong lòng hàng chục câu hỏi mà không trả lời được câu nào, nó đâm ra lo lắng vu vơ.
– Nè!
Cuối cùng, không đừng được, Tiểu Long khẽ cất tiếng gọi bạn.
– Gì thế? – Quý ròm hỏi lại, giọng nó cũng rì rào như gió thổi.
Tiểu Long quẹt mũi trong bóng tối:
– Bộ mày tính lên trên kia thật hả?
– Ừ.
Câu trả lời gọn lỏn của Quý ròm làm Tiểu Long lúng túng mất mấy giây. Một lát, nó gãi đầu, giọng ngượng ngập:
– Nhưng mấy ngọn lửa xanh khi nãy…
– Sao?
Tiểu Long liếm môi:
– Mày bảo những ngọn lửa này không phải do phốt-pho bốc cháy kia mà?
– Thì vậy!
Cái lối đáp cộc lốc, nhát gừng của Quý ròm khiến Tiểu Long nhăn mặt. Vừa sợ vừa bực, nó khẽ gắt:
– Thế sao m