Polly po-cket
Kính Vạn Hoa: Con Mả Con Ma – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Con Mả Con Ma – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323573

Bình chọn: 10.00/10/357 lượt.

ng sốt giương mắt nhìn mình. Hai đứa khẽ gật đầu rồi quay lại kê tai vào sát cửa sổ, nghe tiếp.

Bây giờ là giọng một người khác. Một người con gái. Và một lần nữa, Tiểu Long và Quý ròm lại chưng hửng. Tụi nó nghe rõ mồn một giọng chị Cam:

-… Kéo dài như thế này bất tiện lắm… Nhỡ xảy ra chuyện gì… Chừng nào bắt đầu anh phải nói dứt khoát…

Dĩ nhiên không cần chứng kiến tận mắt, chúng ta cũng biết Tiểu Long và Quý ròm kinh ngạc đến là chừng nào. Việc phát hiện anh Sơn là kẻ cướp khiến hai đứa trẻ bàng hoàng chỉ một thì việc phát hiện ra chị Cam cũng là kẻ cướp làm tụi nó bàng hoàng gấp mười lần. Thế ra chị thằng Dế Lửa cũng cùng một bọn! – Quý ròm cay đắng nhủ bụng – Lạ thật! Trong khi chị nom hiền lành thế kia!

Quý ròm và Tiểu Long rất có cảm tình với chị em thằng Dế Lửa. Nhưng sự việc đã đến nước này, tụi nó chẳng biết làm sao bào chữa cho chị. Mà nếu muốn bào chữa cũng chẳng có cách. Chứng cớ đã bày ra rành rành trước mắt, không chối vào đâu được! Thì ra việc chị Cam và anh Sơn kẻ trước người sau phịa ra chuyện bị ma giấu trên đồi Cắt Cỏ là một âm mưu đã bàn tính từ trước! Thế mà bọn trẻ trong làng lại tin lấy tin để! Nhưng cũng chả trách gì tụi nó, ngay cả người lớn như thím Năm Sang cũng bị lừa đó thôi! Quý ròm bần thần nghĩ ngợi và như để đè nén nỗi xúc động bất ngờ, nó khẽ vỗ vỗ lên cánh tay Tiểu Long, ý bảo: Sự đời là thế, chẳng làm sao lường trước được!

Như hiểu ý bạn, Tiểu Long cũng thò tay vỗ vỗ lên lưng Quý ròm. Nhưng hai đứa mới vỗ qua vỗ lại chừng hai, ba cái đã lập tức dừng ngay lại. Từ trong ngôi nhà hoang đột ngột vọng ra tiếng thút thít.

Mặt hai đứa bất giác ngẩn ra khi nhận ra đó là tiếng khóc của chị Cam. Chúng như không tin vào tai mình. Kẻ cướp gì lại khóc? Trong những bộ phim mà hai đứa từng xem, bọn cướp khi không hài lòng nhau về chuyện gì, chúng thường rút súng ra “pằng, pằng” hoặc bét nhất cũng xông vào ấu đả đến bươu đầu sứt trán, chứ chẳng bao giờ thèm khóc. Nếu đụng một tí là nhè ra, nước mắt nước mũi tèm lem, thì làm kẻ cướp thế quái nào được!

Vậy mà chị Cam đã khóc. Không những khóc, chị còn sụt sịt:

– Chẳng lẽ tụi mình cứ hẹn hò hoài ở chỗ tối tăm ẩm thấp này?

– Hoài đâu mà hoài! – Giọng anh Sơn phân bua – Chỉ những ngày thứ bảy anh về làng, em mới phải đến đây thôi! Mỗi tuần có một lần chứ mấy!

– Nhưng em đã chán cảnh giả ma giả quỷ này lắm rồi! Lại cứ phải luôn miệng nói dối!

– Em gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi! – Anh Sơn an ủi chị Cam – Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được sống bên nhau suốt đời!

Lúc này, gió bỗng dịu đi nên những lời tỉ tê của hai kẻ bên trong vọng đến tai hai kẻ nấp bên ngoài không sót một lời. Và một lần nữa, Tiểu Long và Quý ròm lại ngỡ ngàng đưa mắt nhìn nhau. Chỉ trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hai đứa đã đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thế ra anh Sơn và chị Cam không phải là kẻ cướp. Họ hẹn hò nhau đến đây chỉ để bày tỏ những chuyện riêng tư. Mà những chuyện riêng tư của họ cũng bí hiểm không kém những lời đồn đãi về lũ ma đốt đèn bày tiệc. Tại sao họ không hẹn nhau ở một nơi nào mà phải dắt díu đến chốn khỉ ho cò gáy này? Và anh Sơn nữa, tại sao đã có vợ con êm ấm rồi, anh lại còn tìm cách gặp gỡ chị Cam và hứa hẹn sẽ sống chung suốt đời với chị?

Hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu óc non nớt của Tiểu Long và Quý ròm. Tuy hai đứa trẻ chẳng hiểu lắm về chuyện người lớn nhưng những hành động bất thường của anh Sơn và chị Cam đủ gieo vào lòng chúng bao nhiêu nỗi nghi ngờ.

Nhưng Tiểu Long và Quý ròm chẳng phải thắc mắc lâu. Chị Cam lại lên tiếng:

– Theo em, anh cứ kêu ba mẹ anh đem trầu cau đến nói chuyện với ba mẹ em…

– Anh đã bảo không được mà! – Anh Sơn ngắt lời, giọng nóng nảy.

– Sao lại không được! – Chị Cam vẫn khăng khăng – Anh chưa có vợ, em chưa có chồng, chúng mình thương nhau thì có gì là sai trái?

Anh Sơn tặc lưỡi:

– Anh đã bảo với em bao nhiêu lần rồi! Ba mẹ anh hiện nay muốn anh thành hôn với một cô gái con của một người bạn cũ trên huyện. Vì vậy, nếu anh nói ra chuyện anh với em, chắc chắn ba mẹ anh sẽ phản đối!

Ngừng một lát, anh Sơn nói tiếp:

– Chỉ có cách như anh bàn với em. Ðợi dịp thuận tiện, anh và em sẽ trốn đi thật xa. Ðến khi đã thành vợ thành chồng rồi, tụi mình quay về. Lúc đó chẳng ai cản trở gì được nữa!

– Nhưng đợi lâu quá, em sợ! – Chị Cam khi nãy đã nín, bây giờ lại bắt đầu thút thít – Lên đây hoài thế nào người ta cũng biết!

Anh Sơn trấn an:

– Chẳng người nào biết đâu! Ðồi Cắt Cỏ đầy ma thế này ai mà dám bén mảng tới!

Nói xong, anh Sơn bật cười khẽ. Ðứng bên ngoài, nghe anh quả quyết với chị Cam như vậy, Quý ròm cũng muốn toét miệng ra cười lắm. Nhưng nó cố nén, và quay sang bên cạnh, nó cầm tay Tiểu Long giật giật.

– Gì? – Tiểu Long hạ giọng hỏi.

Quý ròm thì thầm:

– Tụi mình về!

Hai đứa trẻ liền thận trọn lùi ra xa khỏi bức tường và quay lưng rón rén trở lại đường cũ.

Ði một quãng khá xa, biết chắc anh Sơn và chị Cam không thể nghe thấy, Tiểu Long liền khều Quý ròm:

– Lạ quá hén mày?

– Lạ chuyện gì?

– Thì chuyện vừa rồi đó! Anh S