
ời. Ai biết cười cái gì chứ, tôi nhíu mày không nói. Cô nàng cười xong liền hỏi tôi, năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai, bình thường thích cái gì. Cô hỏi gì tôi trả lời nấy, cố gắng đáp ngắn gọn dễ hiểu, không nhiều lời vô nghĩa. Có lẽ cô cũng cảm thấy nhàm chán, không lâu sau liền bảo tôi đi xuống nghỉ ngơi, còn nói ‘sau này thiếu cái gì cứ nói với công công, ma ma’.
Bọn họ an bài cho tôi ở một viện gần với nữ gia quyến, hoàn cảnh không tệ, xem ra mặt mũi của Thập Tứ cũng rất lớn. Tôi bố trí ổn thỏa mọi thứ trong phòng, Bát phúc tấn (tên gọi tắt của phúc tấn Bát a ca, ai kêu tôi không biết tên cô ấy là gì) thỉnh thoảng cũng sẽ tìm tôi. Có lần cô ấy hỏi tôi, dạo này đang làm gì, tôi trả lời, bận ngủ. Sau đó nữ nhân trong phòng đều cười rộ lên, Bát phúc tấn lúc nào cũng là người cười khoa trương nhất. Về sau cô tới tìm tôi thường xuyên hơn, phần lớn tôi đều ngồi nghe không nói, sau đó gật đầu đưa ra lời bình “tính khí cổ quái”.
Mùa hè Bắc Kinh rất nóng! Cả tháng đều nóng, tôi làm gì cũng đều không tĩnh tâm nổi. Tôi vốn sợ nóng, lúc trước đến mùa hè tôi nhất định trốn trong phòng điều hòa không ra. Lúc này tôi nên ở nhà Thịnh Kinh tránh nắng, mùa hè ở đó mát mẻ hơn nơi đây! Kẻ khởi xướng Thập Tứ kia lại thoải mái hơn tôi, nghe nói đã theo cha hoàng đế của cậu ta tuần du phía Bắc trường thành rồi.
Tôi nói mỗi ngày đều bận ngủ cũng không phải là giả, trời nóng như vậy ban đêm căn bản là không thể ngủ được, ban ngày quá nóng nên cũng uể oải. Động một tý là ra đầy mồ hôi, tắm sạch lại đổ ra cả người, nên hiện tại mỗi ngày tôi nằm trên giường trúc cũng hơn mười lăm tiếng rồi.
Hôm nay sau bữa trưa, Bát phúc tấn sai người đưa nước đá cho tôi. Sau khi uống xong, tôi và Hồng Nguyệt Nhi lại bắt đầu ngủ. Lờ mờ nghe tiếng Hồng Nguyệt Nhi gọi tôi, khó khăn mở mắt ra, chỉ nghe bên ngoài có tiếng “xào xào” không dứt. Hóa ra là trời mưa! “Tiểu thư, nên dậy đi. Cô đã ngủ hai canh giờ rồi!” Gần đây Hồng Nguyệt Nhi bị việc ngủ của tôi làm sợ hãi, không có biện pháp, tôi là động vật ngủ hè mà.
Tôi lau mặt cho tỉnh táo một chút. Mưa vẫn rơi, gió mát rượi mang theo mùi của bùn đất và cây cỏ, tôi cảm thấy chức năng sinh lý đã bắt đầu khôi phục.
“Cô đi đâu vậy? Sắp tới bữa tối rồi.” Hồng Nguyệt Nhi kéo tôi lại hỏi.
“Ra ngoài một chút, trở lại ngay.” Đợi đến ngày mai nóng lên tôi lại gục xuống, còn không nhân cơ hội hoạt động tôi sợ cơ bắp sẽ bị suy thoái.
Hồng Nguyệt Nhi cầm ô đưa cho tôi, tôi cầm ra tiểu viện. Tôi không dám đi xa, chỉ đi dạo xung quanh trong hoa viên. Đây là nội viện phủ bối lặc, đều là nơi nữ quyến trong phủ ở, khách lạ không vào được.
Giọt mưa “lốp bốp” đập lên bề mặt lá cây, âm thanh làm người ta dễ chịu biết bao! Tôi nhớ nhiều năm trước đây, lúc chưa lên đại học cũng từng dạo bước trong làn mưa bụi ở Giang Nam, nhìn hơi nước tỏa lên từ những cây sen xanh biếc, phảng phất như chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi hương của hoa sơn chi xa xưa.
“Soạt”, dường như chiếc ô đụng phải cái gì, tôi vội vàng lui lại một bước mới nhìn thấy đằng trước cũng là một người đang bật ô, vừa rồi ô của chúng tôi đụng phải nhau. Tôi thấy một nam tử trẻ tuổi, đang nghĩ xem có thể đi vào nội viện thì là ai, chợt nghe cậu ta nói: “Ngươi là ai? Tại sao chưa thấy qua.”
Tôi thấy anh ta khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng không giống chủ nhà, nghe nói Bát a ca dịu dàng nho nhã, vị này lại có chút khí thế hào sảng. Thấy tôi không đáp lời, cậu ta lại hỏi: “Ngươi tên gì?” Nhìn trang phục của cậu ta, chỉ sợ lại là thiếu gia của nhà vương công quý tộc nào đó, vẫn nên chạy lấy người thôi, đỡ phải gặp phiền phức. Đang chuẩn bị lựa lời đáp, người này cũng có chút sốt ruột nói: “Đang hỏi ngươi đó! Làm sao, cả nói cũng không được ư?” Nói xong lại chìa tay chạm vào mặt tôi, tôi nghiêng đầu tránh khỏi, thầm nghĩ, người thời đại này thật là không biết phép tắt.
Tôi xoay người đi về, cậu ta lại bước nhanh hơn ngăn trước mặt tôi. Tôi qua trái, cậu ta cũng qua trái, tôi sang phải, cậu ta cũng ngăn bên phải.
“Còn muốn chạy? Không dễ vậy đâu!”
Nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của cậu ta, tôi lại thở dài trong lòng, tại sao đến thế giới này lại luôn bị loại trẻ con lỗ mãng chọc ghẹo thế này. Trước đây, chỉ cần tôi liếc mắt, tuyệt đại bộ phận những phiền toái này đều tự động biến mất trước mặt tôi, sau sự việc ngoài ý muốn của Triệu Quốc Thuần (tạm thời gọi là ngoài ý muốn), phần lớn đàn ông ở sở nghiên cứu thấy tôi đều đi đường vòng. Xem ra thay đổi một cơ thể nhỏ tuổi thì khí thế cũng yếu đi.
Tiếp theo phải làm sao đây? Dùng vũ lực có thể tạm thời thoát thân, nhưng phiền phức về sau chỉ sợ cũng sẽ lớn. Nếu mặc cậu ta khinh bạt, cậu ta sẽ cho rằng tôi quyến rũ cậu ta, có lẽ còn muốn chiếm chút tiện nghi nữa. Trên thực tế tôi rất muốn túm bím tóc của cậu ta, nhéo lỗ tai cậu ta, đá chân cậu ta, nắm cánh tay, bẻ gẫy ngón tay cậu ta…Tôi nuốt nước miếng ép loại kích động này xuống. Ngày trước lúc khó chịu hay bị áp lực, trò chơi thông thường của tôi là—-đập nát xương cốt của quân địch hoặc quái vật, chém áu thịt tung tóe thật sự rất thoải mái,