Old school Easter eggs.
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322811

Bình chọn: 9.5.00/10/281 lượt.

thường cô, việc này ta cũng không quản, cô với Thập Tứ cứ từ từ mà giày vò nhau đi.”

Nói như vậy là tôi được tự do rồi! Vừa định nói có thể cho tôi về nhà hay không, chợt nghe lão Bát từ tốn nói: “Bắt đầu từ sáng mai, giờ này mỗi ngày cô hãy đến thư phòng.”

“Vì sao?” Tôi la lên.p>

“Trò chuyện với ta.” Anh ta nói, “Bởi vì cô rất thú vị.”

Thú vị cái đầu ngài! Chẳng lẽ trên mặt tôi có khắc hai chữ “đồ chơi”? Tôi híp mắt lườm con người vô vị này, thầm nghĩ, ngài nói đến là tôi phải đến sao? Tôi cũng không phải đầy tớ!

Anh ta lại cười hỏi tôi: “Cô không cảm thấy nơi này rất mát mẻ sao?” Hình như là, chẳng lẽ là vì trước và sau phòng đều trồng đầy cây trúc sao? Nói đến cây trúc làm tôi nhớ đến Tiêu Tương quán, tưởng tượng Lão Bát là Lâm muội muội thật thú vị nha! Lúc tôi suy nghĩ, lão Bát vỗ ‘bốp bốp’ hai cái, một hạ nhân đi vào. Tiểu tử kia đi đến trước bàn sách, tôi cho rằng cậu ta muốn lấy giấy bút, đã thấy cậu ta chú ý tới cái giá bên cạnh bàn. Tôi lại không chú ý đến cái giá kì quái kia làm gì, chỉ thấy cậu ta xốc cái mành bên giá lên, lộ ra một cái chậu đồng rất lớn, trong chậu là một khối băng tỏa hơi lạnh, đã tan không ít, kích cỡ khoảng 40*30*20 cm.

Sau khi tiểu tử kia bưng chậu đồng xuống, lão Bát cười nói: “Biết cô sợ nóng nên đã sai người chuẩn bị.” Tôi còn cho rằng mỗi ngày anh ta đều xa xỉ như vậy chứ! Khoan đã, ý của anh ta có phải là, nếu tôi đồng ý đến trò chuyện với anh ta thì mỗi ngày đều có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này không?

“Suy nghĩ thế nào rồi?”

“Nếu ngài để tôi tùy ý mượn đọc sách trong phòng này thì thành giao.” Quả nhiên tôi vẫn là người không có lập trường.

“Không phải cô không biết chữ sao?”

“Đúng, ngài cho tôi mượn sách xé chơi.” Tôi nói ngài sẽ tin hả!

Từ khi tôi đến thư phòng của lão Bát giết thời gian, hạ nhân trong phủ liền bắt đầu nhao nhao nghị luận sau lưng. Nhưng Bát phúc tấn thì lại hoàn toàn phớt lờ, không biết có phải lão Bát đã sớm xin phép lão bà đại nhân rồi hay không.

Nói thật, lão Bát là người bằng hữu trò chuyện rất vui, anh ta biết rất nhiều chuyện, ở chung lâu ngày còn phát hiện ra anh ta lại khá hài hước dí dỏm, chỉ là thỉnh thoảng có hơi tào lao. Có một lần anh ta hỏi: “Cô thật sự không thích Thập Tứ đệ sao?”

Tôi trả lời rất thành thật: “Tôi chỉ xem Thập Tứ như đệ đệ. Thử hỏi làm sao tôi lại có thể nảy sinh tình cảm nam nữ với đệ đệ mình chứ?”

Lúc đầu lão Bát hồ nghi nhìn tôi: “Nói càn, hình như Thập Tứ đệ còn lớn hơn cô một năm?”

Không tin thì thôi, cả tiểu tử nhà ngươi cũng chỉ đủ làm ‘đệ đệ’ ta mà thôi!

Anh ta nghĩ nghĩ còn nói: “Chỉ có điều cô thật sự không giống chỉ mới mười bốn tuổi. Ài, nếu cô dám nói lý do này với Thập Tứ đệ, sợ là giết cô đệ ấy cũng làm!”

Tôi không muốn tiếp tục đề tài này nữa, dù sao ‘thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng’. Vì thế cuộc đối thoại về chuyện này cũng chấm dứt tại đây.

Bình thường lão Bát bộn bề nhiều việc, một ngày chúng tôi chỉ có thể nói khoảng mười mấy hai mươi phút mà thôi. Vì vậy thời gian nhàm chán còn lại vẫn là dọn dẹp kệ sách. Tác phẩm nho gia tôi không chạm vào, Phật bàn về việc tham tiền tôi không có hứng thú, loại âm nhạc thơ ca tôi không hề có tế bào thưởng thức, phần lớn đều là sách sử. Ài, trước kia nói anh Mẫn Huy bị sách sử đục hỏng đầu, hiện tại bản thân lại sắp bước theo gót anh ấy.

Xem sách sử càng nhiều, tôi càng hối hận không thôi, quyển nên đọc nhất lại không thấy! Sách sử thời trung học cũng lộn xộn, tốt xấu gì cũng biết được năm của các triều đại, trí nhớ của tôi rất tốt, cho dù nội dung không có trong đề cương thi cử cũng có thể nhớ đến tám chín phần.

Tôi quyết định dùng cách hồi tưởng lại, xem có thể nhớ được gì không. Mở một tờ giấy, tôi viết từ cách mạng Tân Hợi, đến lúc tám quốc liên quân xâm lược, cuộc vận động Nghĩa Hòa Đoàn, biến pháp Mậu Tuất, chiến tranh Giáp Ngọ, phong trào Thái Bình Thiên Quốc, chiến tranh nha phiến lần hai, chiến tranh nha phiến lần thứ nhất, trước nữa sẽ là phần lịch sử cổ đại…Trời ạ, ngay cả dòng chữ nhỏ dưới sách giáo khoa tôi cũng nhớ được ‘Thanh Thái Tông bệnh chết, kì tử Phúc Lâm kế vị, lấy hiệu là Thuận Trị. Lúc Thuận Trị đế kế vị chỉ mới sáu tuổi, do Đa Nhĩ Cổn phù trợ’, dường như vẫn không có đoạn tranh đoạt trong lịch sử.

Vài năm trước nữa, dường như diễn hí khúc trong Thanh cung rất thịnh hành, mặc dù cũng nghe được một ít, nhưng vẫn chưa xem hết vở—nói chính xác hơn là chưa từng xem quá mười phút.

Thôi quên đi, càng nghĩ càng thấp thỏm nóng nảy, không viết nữa. Vừa mới đặt bút xuống, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, rút tờ giấy vẫn chưa khô mực. “Viết gì thế?” Tôi đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy đại gia Thập Tứ đang định đọc thứ tôi vừa viết.

Cái này làm sao có thể để cậu ta đọc được? Tôi lập tức vồ đoạt lại, chỉ mong cậu ta vẫn chưa thấy gì. “Là gì vậy? Xem cũng không được.” Thấy tôi hung ác trừng mình, cậu ta cũng không để ý cười cười. Tiểu tử này về lúc nào vậy? Hai tháng không gặp, lại thấy trầm ổn hơn chút.

Cậu ta đi vào thậm chí cả người thông báo cũng không có! Nhưng ngẫm lại lúc trước cậu ta vào nhà tôi cũng chỉ như đi vào