
ị này, suốt ngày làm mặt lạnh, giống như cả nhà người ta đều thiếu nợ anh ta không bằng. Bộ dạng anh ta cũng coi là được (mặc dù thua Thập Tam và Thập Tứ, đường nét quai hàm kiên nghị, đôi môi, không mang theo biểu tình châm chọc đã thấy qua…)
“Cô nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Ài, bị bắt rồi. Tôi vân vê khăn lụa màu trắng trong tay cười nói: “Khăn này bẩn rồi, có lẽ ngài cũng không cần. Tặng tôi cũng được chứ?”
Anh ta nhíu mày nói: “Ta còn tưởng cô lại đang nghĩ đến chuyện ‘ngã vào lòng ôm ấp’ chứ!”
Tôi không hiểu hỏi: “Cái gì ‘ngã vào lòng ôm ấp’?”
Anh ta kinh ngạc nhìn chòng chọc tôi cả buổi, sau đó dùng giọng nói chế giễu nói: “Không ngờ cô không chỉ thích nói đùa, mà còn có bệnh hay quên.”
Tôi nhớ rồi! Không phải đêm đó đã kết thù với anh ta sao? Vậy mà lại quên, thật mất mặt!
Anh ta nhìn tôi, gằn từng chữ: “Cô là nữ nhân càn rỡ nhất, tùy tiện nhất, không biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp.”
Người này thật quá nham hiểm! Xem ra thù lần trước quá lớn rồi. Nhưng không sao cả, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi bị người ta ghét, còn từng bị người ta nói là vênh váo hung hăng tự cao tự đại…Sau này tránh xa anh ta một chút là được, không thể chọc vào thì trốn không được sao? Vì thế liền cười sáng lạn nói với anh ta: “Đa tạ khích lệ.”
Lúc này anh ta lại ngớ ra, bình tĩnh nhìn tôi không thốt nên lời. Tôi mỉm cười nghênh đón ánh mắt anh ta, nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của anh ta cũng rất thú vị. Cuối cùng anh ta lại nở nụ cười, lắc đầu thở dài: “Còn tưởng cô sẽ khóc! Xem ra ta đánh giá sai độ dày của da mặt cô rồi.”
Nếu ngài sống qua ba mươi tuổi, có lẽ cũng sẽ biết làm thế nào để tự động ngăn cản những lời không muốn nghe. Tôi cười lạnh hỏi: “Tứ gia muốn thấy tôi khóc sao?”
“Phải, thật sự ta muốn xem bộ dạng cô khóc lóc gạt lệ sẽ thế nào.” Anh ta đúng là thành thật không khách khí.
Tôi cười nói: “Dù sao cũng không phải là hoa lê đái vũ, đến lúc đó lại sợ ngài phiền lòng. Tứ gia vẫn không nên xem thì tốt hơn.”
“Miệng lưỡi bén nhọn!” Anh ta hừ lạnh nói. Khuôn mạnh lạnh lẽo nhanh như vậy sao? Nổi nóng cũng thật là nhanh.
Nhìn trời, mưa đã tạnh. Tôi vẫn nên nhanh rời đi, tiếp tục nói với anh ta khó tránh khỏi lại gây ra chuyện gì nữa, nên cười nói với anh ta: “Công việc của Tứ gia bận bịu, sẽ không làm phiền ngài nữa.” Tôi cúi người với anh ta liền đi dọc theo chân tường rời khỏi đó.
Lúc đi ngang qua anh ta, không ngờ lại nghe anh ta nói: “Về chuyện cười Dương Quảng….”
Cái gì? Nhất thời tôi bị phân tâm, giẫm lên phiến đá cũ rêu xanh. Đáng lẽ cũng không cần vội, chỉ cần lấy thăng bằng một chút, vịn vào tường là có thể đứng vững. Không ngờ lại bị anh ta dùng lực kéo lại ngã vào lòng. Tôi dán lên người anh ta, gần đến mức có thể thấy hình dáng của tôi từ viên ngọc cài trên vạt áo của anh ta.
“Thế nào, cứu cô mà cả tạ ơn cũng không nói được một câu à?” Anh ta cười lạnh lùng.
Ai mượn ngài cứu? Nếu ngài không kéo tôi, tôi đã đứng vững lắm rồi, ngài cố ý muốn thấy tôi bẽ mặt thì đúng hơn. Tôi phun từ kẽ răng được mấy chữ: “Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được!”
Anh ta không để ý đến thái độ châm biếm của tôi, nhìn tôi nói: “Bị người ta ôm thế này, cả mặt mũi cũng không đỏ chút nào.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, cười lạnh nói: “Tôi quen rồi.” Không khí mặt đỏ tim đập đều bị ngài phá hư rồi, ngài còn trông mong tôi xấu hổ cái gì!
Dường như anh ta cũng đã quen cách tôi nói chuyện, vẫn cười như không cười hỏi: “Cô nói cô thích Dương Quảng, thật hay giả?”
“Ngài còn nhớ chuyện này?” Tôi không nhịn được bật cười nói.
“Ta không có mau quên như cô.”
Tôi liền thuận miệng nói: “Giả, tôi thích Tào Tháo tài hoa phong lưu hơn!”
Anh ta có hơi ngoài ý muốn hỏi: “Cô học những thứ này? Đọc “Tam Quốc Chí”?”
“Tôi không đọc Tam Quốc Chí, nghe trong hí văn (kịch).”
“Hí văn cũng không có những lời tốt đẹp về hắn.”
Dây dưa cái này làm gì? Tôi cười nói: “Bị ngài phát hiện rồi, đó cũng là giả. Không phải ngài cũng nói là chuyện cười sao? Cười xong quên là đúng rồi.” Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của anh ta, quay đầu bước đi. Người này không dễ đối phó như bọn Thập Tứ, đối đáp với anh ta thật hao tổn tinh thần.
Đúng là hôm nay không thích hợp ra ngoài, bị ướt cả người không nói, bộ dạng thảm hại như vậy chỉ sợ cũng không đi xem đá gà được rồi.
Chương 13
Chương 13: Cả đời khó có được một lần điên cuồng
“Đốc—-” Đầu mũi tên cắm lên rìa tấm bia màu trắng, lông đuôi vẫn còn rung rung. Thành tích hôm nay đã là tốt nhất rồi.
Cuối cùng cũng chạm tới bia, cách bách phát bách trúng gần hơn một bước rồi. “Ài—-“, tôi thở ra một hơi thật dài. Môn xạ kích này cũng chỉ là phiên bản cổ đại, chủ yếu vẫn là tâm lý vững vàng, tôi chỉ cần siêng năng luyện tập để gia tăng sự tự tin thôi.
Vài giọt mồ hôi trượt từ bên má xuống cổ, có hơi ngứa ngáy, tôi lấy tay áo xoa xoa, sau đó lại kéo cung.
“Cánh tay đừng dùng sức quá, bả vai sẽ không chịu nổi.” Phía sau truyền đến giọng nói của một người đã lâu không thấy. Tôi cả kinh, cố gắng khống chế mới không để mũi tên ra khỏi cung. Thập Tứ nói tiếp: “Hai chân tách ra một chút nữa