Teya Salat
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323064

Bình chọn: 8.5.00/10/306 lượt.

dân nữ! Cửu gia, đánh hắn!” Hô xong mới chú ý nhìn tình huống bên trong, chỉ thấy vài nam nhân vô lại đang lôi kéo một cô nương, người bên ngoài vây xem lại chẳng có ai giúp đỡ! Lại tập trung nhìn kĩ, cô nương nước mắt lưng tròng kia chính là Phương Ngọc Trúc, đứa nhỏ được nàng bảo vệ sau người thì không nhìn thấy mặt.

Hai huynh đệ bị tôi ném vào còn chưa phản ứng kịp, mấy tên lưu manh đã dùng nắm đấm tiếp đón bọn họ. Đương nhiên, đần độn mới ngồi chờ chết, chắc là hai vị này chưa đến nỗi bị đàn áp đâu. Khi thấy bọn họ như lang như hổ tách xa mọi người tiến về phía trước giúp đỡ, tôi thấy tôi cũng chẳng cần phải lo lắng nữa. Hiện trường hoàn toàn trở thành nơi hỗn chiến, tôi vội vàng lôi kéo Phương Ngọc Trúc và đứa nhỏ kia chạy đi.

“Lý cô nương, tôi chạy hết nổi rồi.” Phương Ngọc Trúc thở hổn hển nói. Sau lưng cô vẫn dắt theo một đứa con nít, tất nhiên là phải mệt hơn tôi.

Tôi chỉ có thể dừng lại để cô hồi sức. Lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu cô nương kia, chính là Dung Huệ. Trời ạ, hai người này tám sào cũng với không tới tại sao có thể ở một chỗ?

“Cách cách, tại sao muội lại tự chạy đến đây vậy?” Tôi ôm lấy Dung Huệ đang khóc lóc hỏi. Cô bé thút thít nói, nàng theo Minh Hải ca ca lén ra ngoài chơi, ban đầu cũng có vài người đi theo, không biết sao lại đi lạc mất rồi.

Lại hỏi Phương Ngọc Trúc, cô nói thấy mấy người lưu manh đang lôi kéo Dung Huệ, cô thấy những người đó rõ ràng không phải là người tốt liền đi tới lý luận với bọn họ, không ngờ mình cũng bị kéo vào. Tôi đoán, có thể những người đó thấy Dung Huệ ăn mặc sang trọng, định đến nhà con bé tống tiền, cũng có thể định bán để kiếm chút bạc.

Lúc đang nói, lão Cửu và lão Thập cũng xử xong đám người bên kia, hùng hổ đi về phía này. Bọn họ bị lôi kéo, bộ dạng có hơi nhếch nhác. Xem ra đã bị chọc tức rồi, cả lão Cửu vẫn luôn im lặng cũng chỉa tay vào mũi tôi nói: “Cái cô này…”

Tôi cười ngắt lời anh ta, nói: “Ngài khoan tức giận đã! Đến đây Ngọc Trúc, cảm ơn Cửu gia đi.”

Phương Ngọc Trúc thướt tha nhún người: “Tạ ơn hai vị đã cứu giúp!”

Lão Cửu nghe giọng nói mềm mại của cô cũng không bộc phát được, chỉ có thể kiềm hãm lại, trả lời: “Không cần khách khí.”

Nhưng lão Thập thấy Dung Huệ lại kêu lên: “Đây không phải là Dung nha đầu sao? Sao muội lại ở đây?”

Tôi thấy vừa đúng lúc để thân thích bọn họ dẫn tiểu phiền toái này đi, liền nói với lão Cửu: “Cửu gia, đưa cách cách về đi. Hôm nay con bé cũng bị dọa rồi.”

Lão Cửu gật đầu, vươn tay ôm lấy Dung Huệ: “Lại đây, Dung Dung, Cửu Thúc đưa con về nhà.” Nhưng tiểu nha đầu kia sống chết cũng nhào vào lòng tôi không chịu đi cùng anh ta, còn kêu khóc: “Không cần Cửu thúc, con muốn Lý tỷ tỷ.”

Lão Cửu và lão Thập vốn không kiên nhẫn với tiểu tổ tông này nên nói với tôi: “Vậy thì phiền bà cô lớn đưa bà cô nhỏ về.” Vì để an toàn còn phái hai tùy tùng hộ tống.

Phương Ngọc Trúc cáo biệt, tôi lo lắng cô đơn độc trở về, lại hỏi mượn lão Cửu một người đưa cô về. Đến đầu chỗ buôn bán đông đúc vừa lúc gặp được Lý Hạo, tôi liền để cậu ta ôm Dung huệ, không ngờ tiểu quỷ này lại nặng như vậy, chỉ mới bế một chút đã mệt chết tôi rồi. Cũng may Lý Hạo cũng rất biết dỗ dành con nít, dọc đường đi đùa giỡn một lát đã làm nha đầu kia nín khóc mỉm cười.

Đợi đưa Dung Huệ về Cung vương phủ, bên đó đã gấp đến độ không chịu được. Về phần bọn họ có trừng phạt Minh Hải và Dung Huệ nghịch ngợm, cùng với hạ nhân chăm sóc không chu đáo hay không thì tôi không biết.

Bệnh của Dụ Thân Vương dường như đã quá nặng, hoàng đế lệnh cho tùy tùng của hoàng tử giục ngựa hồi kinh để thăm hỏi. Nhưng không ngờ được, Cung Thân Vương lại chết vào ngày mùng bảy tháng sáu trước đó. Ngay sau đó, cuối tháng sáu Dụ Thân Vương cũng chết. Hoàng đế tức tốc chạy về kinh, đích thân làm lễ truy điệu, nghe nói ngày đưa tang còn khóc lóc rất thảm thiết. Tiếp đó lại sai người xây một bia mộ cho Dụ Thân Vương, ban hiệu Thụy Hào.

Bởi vì có hai vị vương gia mất đi, suốt tháng sáu tháng bảy, dường như toàn thành Bắc kinh đều xoay quanh việc lo liệu tang lễ. Căn bản tôi không hề biết hai người kia, dĩ nhiên là coi chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Cho đến một ngày, Thập Tam đưa Dung Huệ đến thăm tôi. Dung Huệ ít có vẻ nuông chiều hơn hai lần gặp trước, hơn vài phần u sầu bi thương không hợp với tuổi tác.

Tôi để Lý Hạo dẫn con bé vào nhà chơi với Mẫn Mẫn, bản thân lại cùng Thập Tam ngồi nói chuyện dưới cây nhãn trong sân.

“Gầy đúng là gầy, tôi thấy dường như muội ấy đã trưởng thành không ít.” Tôi nói. Con người luôn đang không ngừng mất đi và suy sụp khi lớn lên, có lẽ đó là nhân sinh quan của . Có thể con bé đã hiểu được, mình không thể vĩnh viễn là tiểu bảo bối được tổ phụ yêu thương che chở. Thấy bộ dạng nhíu mày khó hiểu của Thập Tam, tôi lại muốn đưa đề tài này theo hướng nhẹ nhàng hơn: “Đúng rồi, nghe nói gần đây ngài đúng là song hỉ lâm môn. Đã có tiểu cách cách, trước đó vài ngày lại được cấp phủ đệ.”

Lúc này Thập Tam mới mỉm cười: “Vốn đã nên mời cô đi chơi, nhưng mấy ngày nay…Không nói nữa, nha đầu của ta ngày mai nữa là đầy tháng, không phải