pacman, rainbows, and roller s
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323195

Bình chọn: 8.00/10/319 lượt.

tôi. Tiểu tử này cũng thật là! Giống như tôi là người ngang tàng bạo ngược, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn cậu ta không bằng. Tôi chỉ nhìn cậu ta cười cười, lại gật đầu chào lão Cửu bên cạnh.

Nhìn sang bên trái nữa, Thập Tứ đứng im lặng. Chỉ có cậu ta, trong mắt không hề có ý cười.

Tôi mỉm cười với cậu ta, muốn hỏi tình hình con của cậu ta, nhưng cậu ta lại dời tầm mắt đi hướng khác. Lão Bát hỏi: “Sao không đến chỗ ta chơi?”

“Bát gia ngài bộn bề nhiều việc, không tiện quấy rầy.” Bài học lần trước còn chưa đủ sao? Tôi còn dám đi mới là lạ.

Anh ta cười nói: “Cô đừng nói như vậy, ta rất chua xót.” Sau đó anh ta lại đè thấp âm thanh nói: “Đã là ‘đồng phạm’, còn trốn tránh được sao?”

Anh ta còn dám nói! Tôi tức giận lườm anh ta, anh ta lại làm như không có việc gì cười: “Tiết mục hôm nay thế nào? Ở Thịnh Kinh có xem bao giờ chưa?”

Lão Cửu, lão Thập và Thập Tứ dường như đang nói chuyện gì đó, cũng không nghe thấy chúng tôi nói cái gì. Tôi thở ra một hơi, cười nói với anh ta: “Tôi có gì mà trốn chứ?” Sau đó xoay người hướng về phía hồ băng: “Trước kia đã xem rồi, sao có thể so bì với khí thế hoàng gia được.”

Anh ta khẽ thở dài: “Khí thế thì thế nào…” Có lẽ vì cho rằng tôi không nghe thấy, anh ta lập tức thay đổi loại giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ vài bóng người phía nam nói: “Đệ đệ cô ở bên kia.”

“Lý Hạo?” Tôi ngạc nhiên nói, “Nó ở bên đó làm gì?” Nếu như Lý Hạo tới, nhất định là Thập Tứ kéo nó tới, vậy tại sao lại không đi cùng với bọn họ.

“Ban nãy gặp Dung Huệ, con bé làm ầm ĩ muốn chơi đùa cùng đệ đệ cô.” Anh ta đáp.

Tôi dõi mắt nhìn lại, vẫn không thể phân biệt được mấy bóng người màu đen đó. Lúc này lại nghe được giọng nói của lão Thập được cho là đã ép đến mức thấp nhất: “Thập Tứ, diễm phúc của đệ cũng không ít nha! Nha đầu bên cạnh nàng cũng không tệ, sau này cưới nàng vào cửa, hai chủ tử nô tài này cũng đủ cho đệ hưởng thụ rồi!” Vừa nói vừa bỡn cợt ngắm Hồng Nguyệt Nhi.

“Thập Ca!” Thập Tứ vội la lên, lại có chút lúng túng và hoảng hốt nhìn tôi.

Hồng Nguyệt nhi nắm lấy tay áo tôi hơi run rẩy, không biết là tức giận hay e lệ. Lão Thập ơi! Lời nói của ngài quá thực tế, quá trắng trợn rồi! Tôi thầm than, an ủi vỗ vỗ tay Hồng Nguyệt Nhi.

“Chuyện gì vậy?” Giọng nói Bát phúc tấn dịu dàng lại cởi mở đúng lúc chen vào.

Lão Bát cười nói với phu nhân: “Nàng vừa đi đâu vậy? Còn chưa hết cảm đã chạy lung tung rồi.” Bát phúc tấn cũng cười: “Thiếp đi thỉnh an các tẩu tử. Không người ta lại nói mình chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa.”

Lão Bát cười lắc đầu. Bát phúc tấn còn nói: “Vậy mà không thấy Tứ tẩu, nghe nói không được khỏe. Trắc phúc tấn Lý Thị cũng không tới, hơn hai tháng nữa tỷ ấy cũng sinh rồi, mang một bụng to đi cũng khó khăn.” Cô ấy xoay về phía tôi bĩu môi nói: “À, chính là người ngồi gần chỗ với Lý Hàm lần trước đấy.”

“Ta nhớ rồi.” Lão Bát nói.

Cuộc biểu diễn lúc này cũng kết thúc. Những binh sĩ đều tuần tự rời khỏi mặt hồ.

“A, bọn họ đi rồi. Chúng ta vào chơi thôi.” Bát phúc tấn hô lên, lôi léo trượng phu đi. Trước khi đi hỏi tôi: “Lý Hàm, muội không đi sao?”

Tôi khoát tay: “Không, muội không đi đâu, sợ ngã lắm. Tỷ không cần phải để ý đến muội.”

Bọn họ đi rồi, mấy người khác đương nhiên cũng rời đi. Tôi kêu lên: “Thập Tứ gia, xin đợi một chút.”

Thập Tứ không ngờ tôi sẽ gọi cậu ta lại, đứng ngây ngốc bất động. Lão Cửu lão Thập cười đẩy hắn một cái, sau đó đuổi theo đám người của lão Bát. Hồng Nguyệt Nhi cũng lui xa ra, tôi cũng để tùy cô nàng.

Rất lâu sau rốt cuộc cậu ta cũng nói: “Nàng thật sự sẽ không đi trượt băng sao? Ta thấy Lý Hạo chơi rất vui.”

Tôi cười lắc đầu: “Không đâu.” Phàm những trò thể thao, không mấy thứ có thể làm khó được tôi. Trước kia bởi vì thấy tư thế trượt băng nghệ thuật tuyệt đẹp, lại rất vui nên tập một chút. Mùa đông ở Thịnh Kinh dài hơn trong kinh, băng tuyết cũng dày hơn, tôi với Lý Hạo vẫn thường chơi đủ trò. Nhưng ở đây, tôi thật sự không có hứng thú biểu diễn trước mặt bọn họ. Tay vịn lan can đã tê rần, tôi liền há miệng thổi khí xoa tay vài cái.

Thập Tứ nhíu mày nhìn tay tôi nói: “Cả bao tay cũng không cần sao? Tay nàng đông cứng rồi kìa!”

“Tôi đâu có yếu đuối như vậy.” Tôi cười nói, “Nói về tiểu a ca của ngài một chút đi! Có được con trai cũng không mời tôi uống rượu!”

Cậu ta nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhìn vài bóng người thư thớt đang chuyển động trên mặt băng.

Tôi lấy ra cái khóa trường thọ cho cậu ta: “Tặng cho con trai ngài. Chúc bé thông minh khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

Cậu ta nhận lấy, sau đó vẫn đứng ngẩn người. Tôi nói: “Chuyện này cho qua, nhưng rượu mừng sang năm cũng không thể không mời nha.”

Thân hình cậu ta cứng đờ, cắn răng nói: “Nàng thật sự muốn uống ly rượu mừng này?”

Tôi định nói tiếp, đã thấy trên mặt băng phía xa xa dường như có điều gì khác thường, mấy bóng người lùn đi một chút, toàn bộ đều bất động. Dường như có một bóng dáng màu vàng đứng ở đó.

Vẻ mặt Thập Tứ trịnh trọng, nói: “Nàng đợi ở đây, ta đi nhìn xem.”

Cậu ta vội vàng rời đi, tôi liền ngồi xuống uống trà nóng yên lặng chờ đợi. Xem tình hình này cũng kh