
ay ôm lấy tôi, một tay nắm lấy tay cầm bút của tôi, hỏi: “Nàng thích câu của ai?”
Tôi thở dài, đáp: “Bạch Cư Dị đi.” Dễ biết.
Anh ta suy nghĩ một lát liền cầm tay tôi viết hai hàng chữ: “Xuân phong đào lí hoa khai dạ, thu vũ ngô đồng diệp lạc thời.” Rốt cuộc là tính tôi viết hay là anh ta viết đây?
Tôi tránh khỏi anh ta nói: “Tự tôi viết là được rồi.” Anh ta liền buông tay ra.
Tôi lấy bút chấm chấm mực trên nghiên, viết hai câu ở chỗ trống: ” Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.” Anh ta mỉm cười ngưng mắt nhìn tôi, tôi cười với anh ta, tiếp tục bổ sung hai câu sau: “Thiên trường địa cửu có lúc tận, thử hận miên miên vô tuyệt kì.”
“Nàng!” Anh ta nhìn thấy liền trừng mắt nhìn tôi.
“Là ngài tự chọn bài này mà.” Bạch Cư Dị nhiều thơ như vậy, người nào đó lại khiến anh ta cố tình chọn bài bi thảm đến vậy? Tôi nói: “Mặc kệ ý nghĩa thế nào, không phải chỉ nhìn chữ thôi sao? Cứ bàn về chữ là được rồi.”
Giọng điệu anh ta cứng đờ, nói: “Vậy thì nói về chữ, vô cùng thê thảm, cực kì gay go.”
Tôi bất mãn nói: “Dùng từ khắc nghiệt vậy sao? Tốt xấu gì ngài cũng phải nhẫn nhịn một chút, đưa ra lời bình an ủi một chút, tỷ như ‘nét chữ cứng cáp’ cũng được.
Anh ta nhíu mày nói: “Tay nàng phá nét chữ, còn muốn ta nói gì nữa chứ? Trở về phải nghiêm chỉnh bắt chước bản mẫu của các danh gia mới tốt.”
Tôi vội xua tay nói: “Tứ gia ngài tha cho tôi đi!”
Anh ta vừa nghe lại không nhịn được bật cười, nhìn tôi nói: “Đừng gọi Tứ gia Tứ gia nữa, nghe khó chịu lắm.”
Không phải người ta đều gọi thế sao? Tôi cau mày hỏi: “Vậy gọi là gì?”
“Gọi tên.”
Tôi ngớ người một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Ngài tên gì?”
Anh ta không nói một lời nhìn chòng chọc tôi cả buổi, cuối cùng lấy một tờ giấy mới, viết lên hai chữ “Dận Chân”, đưa cho tôi.
Tôi hỏi: “Đọc thế nào?” Anh ta liền đọc một lần cho tôi nghe.
Nếu đã hỏi một người, không bằng hỏi luôn tất cả, vì thế lại hỏi anh ta, lão Bát, lão Cửu, lão Thập, Thập Tam, Thập tứ tên là gì.
Anh ta viết từng tên một. Tôi cười nói: “Tôi thích nhất tên của Thập Tam.”
Anh ta hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì hai chữ này tôi biết.” Tất cả những người khác đều là chữ ít gặp. Tôi chỉ vào tên của Thập Tứ, nói: “Hóa ra Thập Tứ tên là Dận Trinh.”
Anh ta kéo tờ giấy ném vào chậu than.
Tôi cười nói: “Nói đến Thập Tứ, tôi cảm thấy gần đây ngài ấy có điểm kì lạ.”
“Mấy ngày nay Thập Tứ đệ liên tục có việc vui, đương nhiên là không giống với mọi ngày.”
“Hả? Việc vui gì?” Tôi tò mò hỏi.
Anh ta bình thản đáp: “Ba tháng trước đệ ấy vừa mới lấy được Lân nhi, hai ngày trước hoàng a mã lại chỉ hôn cho đệ ấy lấy nữ nhi của Hình Bộ Thị Lang La Sát làm phúc tấn, mùa xuân sang năm thành thân.”
“Vậy thật đúng là việc vui rồi.” Tôi cười nói. Không ngờ động tác của tiểu tử Thập Tứ này cũng nhanh quá, hơn nữa một lần đã có con trai, không để cho Thập Tam có trước. Nếu ngày đầy tháng nữ nhi của Thập Tam đã tặng quà rồi, có phải cũng nên tỏ ý với cậu ta một chút không?
Lão Tứ vỗ mặt tôi, hỏi: “Nghĩ gì thế?”
“Tôi đang suy nghĩ, hiện tại ngài có mấy đứa nào rồi?” Tôi ngửa đầu hỏi.
Động tác của anh ta ngừng lại một lát, sau đó trả lời: “Hai.”
Tôi lại hỏi: “Có mấy phu nhân?”
“Nàng thật muốn biết?”
“Rất tò mò.” Tôi cười nhìn anh ta nói.
“Hai người nàng đã gặp qua.” Tôi nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Vậy cũng không tính là nhiều.” Anh ta ôm chặt tôi, nói khẽ: “Ta có thể lý giải là nàng đang ghen hay không?”
Tôi tựa vào lòng anh ta, nói: “Tùy ngài.”
Chương 15
Chương 15: Ngày cuối cùng của thời niên thiếu
Tháp Lạt Ma trên đỉnh núi của đảo Quỳnh Hoa không khác gì nhiều so với ba trăm năm sau, dưới ánh nắng mặt trời vào đông rất chói mắt. Tôi đứng trên đài cao, nhìn đám người mờ ảo trên bề mặt Thái Dịch Trì đóng băng rộng lớn. Trên mặt băng, hơn một nghìn binh sĩ bát kỳ đang thi đấu, có lều ném bóng, có diễn tập bắn cung trên băng, còn giả thành động tác của ‘đại hạt tử’, ‘kim kê độc lập’, ‘Na tra nháo hải’, ‘song phi yến’, ‘thiên cân trụy’…—-tôi thấy giống như biểu diễn trượt băng nghệ thuật. Người Mãn Châu quyền quý, hoàng thân quốc thích ngồi đầy trên khán đái được lập nên ở bên hồ. Xa xa vẫn còn thấp thoáng thấy được trang sức màu vàng của hoàng đế ngồi vào bàn.
Tôi bị Bát phúc tấn bằng một câu “mang muội xem băng” không cho cự tuyệt lừa gạt đưa đến đây, thưởng thức biểu diễn đồ sộ trên băng, không thể nói là không hưởng thụ. Nhưng tôi vẫn muốn cùng Lý Hạo đến đầm nước băng đẩy xe hơn, bởi vui chơi quan trọng nhất vẫn là thoải mái.
“Bốp bốp bốp” Hồng Nguyệt Nhi bên cạnh ra sức vỗ tay, khuôn mặt không biết bởi vì hưng phấn hay rét lạnh mà đỏ rực lên. Cô nàng cũng giống tôi, bị nhân tiện đưa theo làm người đứng xem, nhưng xem ra cô nàng dễ thích ứng hơn tôi.
“Lý Hadm.” Lão Bát mang theo tùy tùng và các huynh đệ đi tới, tôi vội vã đứng dậy hành lễ.
Anh ta cười nói: “Đã lâu không gặp. Dường như đã đổi tính rồi nhỉ.”
Tôi dè dặt cười, cúi đầu.
“Nàng đang giả vờ giả vịt đấy.” Bỗng nhiên lão Thập thốt lên một câu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lão Thập, ánh mắt cậu ta rạng rỡ, cảnh giác nhìn chằm chằm