Polaroid
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323242

Bình chọn: 9.00/10/324 lượt.

ông giống như xảy ra đại sự gì, nếu không xung quanh cũng sẽ không yên lặng như thế. Ước chừng nửa giờ sau, đám người lão Bát vẻ mặt quỷ dị quay trở lại, duy chỉ không thấy Thập Tứ nữa.

“Thập Tứ đâu?” Tôi hỏi lão Bát.

“Bị hoàng a mã triệu đến Duyệt Tâm điện rồi.” Anh ta bình thản đáp.

Tôi ngửi ra mùi vì bất thường trong lời nói của anh ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẫn là lão Thập đoạt lời trước: “Hoàng a mã chỉ hôn cho Dung Huệ rồi.”

“Thật sao? Đối phương là ai?” Một cô nhóc tám tuổi, chờ đến lúc cô xuất giá còn ít nhất năm sáu năm nữa, hiện tại đã chỉ hôn thì thật là quá sớm. Nhưng chỉ vì điều này thì bọn họ cũng không đến mức như vậy chứ!

Vẻ mặt lão Bát quái dị nói: “Là đệ đệ cô, Lý Hạo.”

Tôi nháy cũng không nháy mắt nhìn chòng chọc anh ta cả buổi, cuối cùng cũng có phản ứng: “Tin này là thật sao? Tôi không nghe lầm chứ?”

Lão Thập nói: “Ý chỉ một lát nữa sẽ đến nhà cô, còn có thể giả sao?”

Nhanh vậy sao? Năng suất thật cao nha! Nhưng ai có thể nói cho tôi biết chuyện kỳ lạ này rốt cuộc là xảy ra thế nào không?

Bát phúc tấn cười nói với tôi: “Ha ha, lần này thành thân thích rồi.”

Lão Thập cười cổ quái: “Bát tẩu, nàng sớm muộn gì cũng là người nhà chúng ta, lần này thì tốt rồi, thân càng thêm thân.” Nghe xong lời này, lão Cửu cười trộm, lão Bát và vợ nhìn nhau, cũng cười lên.

Tôi không để tâm đến lời của lão Thập, chỉ nghĩ đến tổ hợp kì dị của Lý Hạo và Dung Huệ. Một người mười lăm một người tám tuổi, tiểu hài tử sắm vai vào cùng một nhà. Nhưng mà năm sáu năm sau có lẽ cũng thế, lúc Lý Hạo tròn hai mươi tuổi sẽ thành thân, đối với nó cũng có chỗ tốt. Không cần phải lo lắng gia thế bối cảnh của Dung nha đầu, tôi cũng coi như là hài lòng với đứa em dâu này.

“A, tứ ca.” Chợt nghe lão Cửu kêu lên.

Tôi mới từ trong thế giới của bản thân trở lại hiện thực, ngẩng đầu nhìn thấy anh ta liền mỉm cười. Dù sao cũng đã có quan hệ mơ hồ với nhà bọn họ, nhiều hơn cũng không sao cả.

Vẻ mặt của anh ta vẫn yên tĩnh, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Đám huynh đệ bọn họ kêu hô ca ca đệ đệ một hồi, rốt cuộc cũng chào hỏi xong xuôi. Lão Tứ hỏi: “Các đệ vừa nói gì mà hứng thú vậy?”

Lão Bát cười nói: “Không có gì. Chỉ là hôn sự của Dung nha đầu thôi.”

Lão Thập nói: “Tứ ca huynh cũng thấy rồi, Dung nha đầu kia đâu có biết xấu hổ là gì! Hoàng a mã chỉ nói đùa với nó vài câu, nó lại chỉ vào người ta nói, trưởng thành sẽ gả cho hắn! Chậc chậc, rõ là…” Cậu ta lại chỉ chỉ tôi nói: “Tiểu tử gặp phải nó, chính là đệ đệ nàng.”

Lão Tứ lại nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy ý cười, trong nháy mắt tôi liếc mắt ra hiệu với anh ta, cũng không quản anh ta có hiểu hay không, liền cúi đầu. Anh ta nói: “Dung Huệ thẳng thắn đáng yêu, hoàng a mã thích con bé ở điểm ấy.”

“Thẳng thắn như nó vậy, không phải không biết xấu hổ thì là cái gì!”

“Thập đệ…” Lão Bát vừa bực vừa buồn cười.

Tôi thật sự nhịn không được, cũng cười nói: “Đúng, muốn thẳng cũng phải giống như Thập gia ngài mới gọi là thỏa đáng.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lão Thập vừa lòng cười với tôi. Lời của tôi xác thực là không phải chậm chọc cậu ta, cũng cười với cậu ta.

Nhưng những người khác thì không cho là như vậy, đều đang nhìn cậu ta như nhìn trò cười. Ài, con người luôn luôn suy nghĩ lời nói đến mức cao thâm.

Tôi thấy có cơ hội, kiếm cớ rời khỏi đám người này. Lúc đến đầu bậc thang, anh ta từ phía sau vươn tay ra, ôm lấy tôi, hôn vành tai tôi, nói: “Sau này bớt đi cùng với đám người của Bát đệ đi…” Tôi xoay người, nói khẽ bên tai anh ta: “Tối ngày mai nhớ đến.”

“Nàng muốn làm gì?” Anh ta hỏi.

“Có đồng ý hay không tùy chàng, trễ hẹn không đợi.” Nói xong đẩy anh ta ra, đi xuống khán đài.

Trăng đêm nay thật sáng, ánh sáng trong suốt rơi trên vạn vật. Băng tuyết phản chiếu vào ban đêm lại càng giống như mộng ảo.

Tôi và lão Tứ mặc áo khoác dày cộm đứng trên mặt băng. Anh ta cười hỏi: “Nàng kéo ta tới nơi này để ngắm trăng sao?”

Tôi đáp: “Không. Ta muốn trượt băng.”

“Không phải nàng không biết sao?” Anh ta ngạc nhiên hỏi, “Hôm qua cũng không thấy nàng trượt băng.”

Tôi cười cười, liền thay giầy trượt băng. Giầy trượt băng ở thời đại này làm bằng cọc gỗ và thiết, đáy giày rất cứng, tôi thay đổi một chút, ít nhất có thể làm động tác hơi khó khăn. “Cầm giúp tôi.” Tôi cởi áo khoác đưa cho anh ta. Vì để dễ dàng vận động, tôi chỉ mặc áo ngắn đến thắt lưng, phía dưới là quần dài, có hơi giống như quần váy.

Anh ta cả kinh nói: “Nàng mặc ít vậy sao!”

Chân tôi khẽ đạp, nhẹ nhàng trượt ra, cười với anh ta: “Chàng hãy chờ xem” Tôi thay đổi chút động tác trước đây, gia tăng vũ đạo, trượt và xoay tròn. Giảm bớt động tác nhảy là vì trang bị không cho phép, mà trình độ của tôi cũng không phải là giỏi, cho nên chỉ nhảy hai lần. Cả một lần biểu diễn cũng không quá ba phút, cuối cùng xoay tròn tại chỗ để kết thúc.

Tôi thở hổn hển về bên cạnh anh ta, nói: “Áo khoác của ta. Mới một lát đã lạnh thế này rồi.”

Bỗng nhiên anh ta lại vứt áo khoác lông của tôi đi, “Chàng làm gì vậy!” Không đợi tôi kêu xong, anh ta đã kéo tôi vào lòng, dùng áo khoác của anh ta vây lấy tôi. Đường viền lôn