Polly po-cket
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323283

Bình chọn: 9.5.00/10/328 lượt.

gì khó? Nếu chàng không tin, đợi lát nữa tự mình kiểm tra là được rồi.”

Anh ta nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Vậy nàng cứ thử xem.”

“Chàng lên giường ngủ một lát đi. Ta làm xong sẽ gọi chàng.” Tôi đẩy anh ta nói.

“Không cần, nghe tiếng gảy bàn tính ta không ngủ được.” Ánh mắt kia của anh ta hiện rõ là không tin tôi.

Ài, không phải là chỉ có bốn phép tính toán cũng bị người ta coi thường chứ? Tôi than thở trong lòng, đành phải cười nói với anh ta: “Ta không cần bàn tính, chàng ngủ đi. Đợi lát nữa xem rồi cười ta cũng không muộn.”

Anh ta cũng không nỡ quấy rầy tôi nữa, cười lắc đầu, cầm một cái đệm êm, nghiêng người dựa vào kháng thiếp đi.

Tôi nắm chắc thời gian nghiên cứu thứ đồ trên tay, xem ra là dự toán của hộ bộ, vừa rồi tôi đã phát hiện ra mức hàng bán của sổ sách này, nếu như có chút phức tạp, tôi chỉ sợ cũng không ứng phó nổi. Cũng may nội dung cũng không quá kỹ càng, nếu không làm sao chỉ có mấy chục trang giấy.

“Mười chín vạn tám ngàn bốn trăm hai mươi…” Nhìn thấy cái này tôi bắt đầu nhức đầu. Lấy mấy tờ giấy trắng, dùng chữ số Ả rập so sánh, sau đó tính nhẩm trong lòng, khoảng chừng một tiếng sau thì cơ bản đã hoàn thành. Đây thật sự không tính là cái gì cả, tôi vẫn luôn nhạy cảm với con số, lại nhờ sự dạy dỗ môn toán học của bậc tiểu học Trung Quốc (nếu đổi thành người Mĩ như vậy, không có máy tính thì coi như không thể trừ thêm ba con số, cũng chỉ sợ là hữu tâm vô lực, nói đến máy tính, nếu có thứ này thì thật là tốt). Lại qua mười lăm phút nữa để kiểm tra xem bản thân có tính sai hay không. Tôi hiếm khi nào thận trọng như vậy, có phải là quá cẩn thận rồi không?

“Làm đến đâu rồi?” Anh ta ngủ rất say, lúc này mới tỉnh. Nghe giọng điệu rõ là muốn chê cười.

Tôi vừa chép lại số liệu, vừa trả lời: “Xong rồi.”

Anh ta lại gần choàng vai tôi, cười nói: “Nhanh vậy sao?”

“Ta chép lại một phần. Chữ số đối chiếu cuối cùng xếp thẳng hàng, chàng xem rồi cái nào thuận mắt rõ ràng thì xem cái đó.” Tôi đưa một quyển sổ và một xấp giấy cho anh ta nói. Chữ viết xếp dựng thẳng thật đáng ghét, thế nào mà làm không được vừa xem đã hiểu ngay rồi.

Anh ta nhận lấy lật đi lật lại, nói: “Như vậy sao, thật sự là rất dễ nhìn.”

Lúc đến lúc đốt đèn, tôi thấy sắc thời u ám ngoài cửa sổ, nói với anh ta: “Ta phải về.”

Không ngờ anh ta cười nói: “Ta tiễn nàng.” Tôi còn chưa nói phản đối, anh ta liền ôm lấy tôi nói: “Coi như đi với ta một lát.”

Trăng non hình lưỡi liềm treo chênh vênh trên màn đêm màu chàm, thỉnh thoảng vài đám mây trắng trong được thổi tới, bất chợt che khuất ánh sáng của nó. Ánh trăng chiếu rọi lên những bông hoa hòe ven đường, giống như bông tuyết, buông xuống chóp tường dưới mái hiên.

Một tay anh ta cầm đèn lồng giấy, một tay nắm tay tôi, đi giữa phố nhỏ tĩnh mịch. Trong không khí tràn ngập mùi hương của hoa hòe, gió thổi không tan.

Tôi hít vào một hơi, khẽ nói: “Thơm quá.”

Anh ta dừng lại, nhìn tôi hỏi: “Không thích mùi hương này sao?”

Tôi thật sự không thích mùi hương nồng đậm. Anh ta luôn luôn rất chu đáo, tôi chỉ lơ đãng nói về quần áo của tôi chưa bao giờ xông hương, về sau không còn ngửi thấy bất kì mùi hương gì trên người anh ta nữa. Nhưng tối nay, mùi hoa này dường như cũng không hề đáng ghét.

Tôi lắc đầu, đáp: “Không có, rất dễ chịu. Đi thêm một đoạn nữa đi.”

Anh ta mỉm cười nắm chặt tay tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lại, hai người không nói gì chậm rãi bước đi trong ngõ hẽm. Dọc đường chỉ có tiếng xào xạc của lá cây đu đưa trong gió.

Sáng sớm trước khi ra ngoài, nhận được thiệp mời của Thập Tam phái người đưa tới, mời tôi xế chiều đến phủ của anh ta. Nói là gần đây có được một cây đàn rất tốt, âm sắc tuyệt vời, muốn tôi đến thưởng thức. Tôi nghĩ thầm, không phải anh ta uống nhầm thuốc rồi chứ? Phải là phủ anh ta mới thỉnh được một đầu bếp cao siêu, mời tôi đi “thưởng thức” thì mới đúng. Còn nói về đàn, vẫn là tha cho tôi đi! Lúc nhỏ cũng từng bị mẹ bắt đi học đàn, thầy dạy đàn mỗi lần nhìn tôi kéo đàn đều là vẻ mặt đau lòng—-đau lòng khi nhìn thấy chiếc đàn violon quý giá bị tôi chà đạp. Có lẽ do lần trước gặp nhau, lúc anh ta nói gì mà “âm hữu ý, ý động âm tùy”, tôi thuận miệng phụ họa theo hai câu, anh ta thật là đơn giản. Nhưng thiếp mời đã nhận, đương nhiên là phải đi, chỉ là đến lúc đó đổi “thưởng nhạc” thành “thưởng rượu thưởng món ăn” cũng không sao.

Buổi sáng tôi còn quyết định đi thăm Phương Ngọc Trúc, đã một tháng không đến chỗ cô ấy rồi. Trước đây có mang cho cô một vài quyển sách vỡ lòng, không biết cô có xem chưa? Cô ấy đã biết rất nhiều chữ rồi, mỗi khi có thể đọc được bảng hiệu cửa tiệm trên đường phố hoặc đọc được bài thơ tứ tuyệt dễ nhất cũng làm bọn tôi hưng phấn không dứt. Cũng không biết lòng hăng hái đọc sách biết đọc biết viết mới mẻ này có qua đi hay không.

Đến cửa Tứ Hợp Viện nhà cô, tôi liền cảm thấy không bình thường, chạy vào bên trong lại có thể nhìn thấy cảnh tượng người đi nhà trống. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Tôi đến chỗ gần đó hỏi một người. Người nọ nói: “À, Phương gia hả. Phương lão đầu thua bạc, người ông ta mượn bạc