Polaroid
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323335

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Anh ta hứng thú nhìn tôi hỏi.

Tôi đưa một chiếc quạt xếp, nói: “Giúp ta vẽ mặt quạt. Mua vài ngày trước vốn định đưa Thập Tam vẽ, nhưng lại quên nói với ngài ấy, vậy không bằng chàng vẽ giúp ta một cái.”

Anh ta nghe xong nhíu mày không nói, tôi liền nịnh nọt cười nói: “Ta thì không biết vẽ tranh, viết chữ thì rất mất mặt, dù sao cũng không thể đong đưa một cây quạt trắng rêu rao khắp nơi được có phải không?”

Anh ta nhíu mày hỏi: “Nàng muốn vẽ cái gì?”

“Một mặt vẽ một đầm lau sậy vào đêm, không cần có màu, chỉ dùng mực vẽ đơn giản là được; một mặt thì tùy ý viết một câu là được.” Tôi nghĩ nghĩ rồi nói.

Anh ta ‘soạt’ mở quạt ra, nhìn kĩ nói: “Giấy cũng bình thường thôi, nước sơn trên nan quạt lại đen thui, khó coi quá.”

Tôi nói: “Ta lại rất thích nó, trắng đen rõ ràng, màu khác ta cũng chẳng thèm.”

Anh ta lắc đầu cười, nói: “Sở thích của nữ hài tử như vậy, có lẽ cũng chỉ có một mình nàng.” Sau đó lại hỏi: “Vậy lạc khoản thì sao?” Hả, anh ta còn muốn viết lạc khoản sao? Thật là! Tôi bĩu môi nói: “Cứ viết một chữ ‘Ẩn’ là được rồi.”

Anh ta không nói một lời nhìn chằm chằm tôi làm tôi thấy hoảng sợ, đành phải nói: “Vậy cứ ký một chữ kí đi.”

“Trước giờ ta không dùng chữ kí.” Anh ta nói.

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát, kéo anh ta đến bàn dài bên cạnh, viết hai chữ “Tư Vô”, nói: “Dùng cái này được không?”

Anh ta đọc thầm một lần, híp mắt cười với tôi: “Ý nghĩa này lại rất rõ ràng.”

“Rõ ràng cái gì?” Tôi hỏi.

“Nàng đã trực tiếp thế này, không nghĩ ra cũng khó.” Tâm tình anh ta cực tốt, ôm lấy vai tôi cười nói “Nhìn hai chữ này, cây quạt này ta không thể vẽ vô ích, chỉ là…” Còn có ‘chỉ là’?….”Nhuận bút nàng tính trả thế nào đây?” Anh ta dán sát vào tôi, hô hấp thổi vào tai tôi rất ngứa.

Đột nhiên có một ý nghĩ rất kì quái, vì thế tôi né tránh nói: “Không bằng ta xoa bóp vai cho chàng, thư giãn gân cốt được không?”

Anh ta dường như rất có hứng thú, định ngồi vào ghế tựa, tôi đẩy đẩy anh ta nói: “Nằm xuống kháng đi.” Anh ta nghi hoặc nhìn tôi, cuối cùng vẫn nằm xuống.

“Nằm sấp đi.” Tôi vừa cười nói vừa chắp hai tay lại, khớp xương rất hăng hái phát ra hai tiếng giòn vang.

Anh ta nói: “Không phải ta lên nhầm thuyền giặc rồi đấy chứ?”

Tôi kề tai anh ta nói nhỏ: “Xin lĩnh giáo chiêu Phân Cân Thác Cốt Thủ này.”

Anh ta cười khổ nói: “Chỉ cần không phải tổn thương đứt gân cốt, ta sẽ liều mình bồi quân tử.” Nói là nói như vậy, nhưng da anh ta cũng thật quá dày, tôi cảm thấy tôi đã dùng lực rất lớn, nhưng anh ta ngoại trừ lúc đầu còn kêu lên vài tiếng đau nhức, thì bộ dạng lại rất hưởng thụ. Không có cảm giác thành tựu, tôi cũng chẳng thích làm cô nàng mát xa nữa, dừng động tác nói: “Xong rồi.” Anh ta còn nằm bất động, không phải là quá thoải mái đã ngủ thiếp đi rồi chứ? Tôi vỗ vỗ anh ta, nâng cao giọng kêu lên: “Xong rồi, dậy đi, đại gia!”

Rốt cuộc anh ta cũng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy. “Cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi, nhìn anh ta có hơi buồn ngủ nên đẩy đẩy một cái. Không ngờ anh ta lại duỗi tay ôm tôi lại, nói khẽ: “Ta đang nghĩ, lần tới đến lượt ta xoa bóp cho nàng.”

“Không cần” Tôi cự tuyệt.

“Vì sao?”

“Vì ta sợ nhột.” Tôi thấy ánh mắt anh ta lập tức nói: “Đừng dùng cách đó!”

Anh ta cười hôn sau tai tôi: “Như vậy có nhột không?” Nói thừa! Tôi giãy giụa muốn đứng lên, lại bị anh ta liều chết ôm vào lòng. Anh ta vừa cắn lại vừa liếm vành tai tôi, tôi rụt cổ né tránh, anh ta liền hôn đến cần cổ, cười hỏi: “Thế này thì sao?” Tôi mà nói nhột chỉ sợ anh ta còn có thể táo tợn hơn nữa, đành phải chịu đựng. Dường như anh ta chơi đùa rất thú vị, môi lưu luyến bên gáy tôi, sau đó, ngoại trừ nhột tôi còn cảm thấy có loại kích thích rất kì lạ.

Cánh tay anh ta ôm tôi ngày càng chặt, lòng bàn tay nóng rực di chuyển trên lưng tôi, loại cảm xúc này khiến toàn thân tôi nóng lên, dường như có thể thấy adrenalin được bài tiết rất dồi dào, huyết dịch kích động dồn lên não. Tôi không nhịn được khẽ “ưm” một tiếng, anh ta liền xoay mặt tôi lại, mạnh mẽ chiếm lấy môi tôi, lưỡi của anh ta trong miệng tôi dạo quanh làm tôi tê dại, thảo nào có nghiên cứu nói khoang miệng là bộ phận vô cùng mẫn cảm. Ánh mắt anh ta mê ly, có lẽ tôi cũng vậy, không hề nghe nói trong thời điểm này còn có thể tỉnh táo. Nụ hôn của anh ta lại dời xuống, từ dưới cằm, yết hầu, cho đến xương quai xanh.

Đột nhiên, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, chúng tôi chấn động buông nhau ra. Tôi nhìn xuống đất, chỉ thấy một đống mảnh vụn ngọc bích màu xanh, có lẽ là đụng phải bàn trên kháng.

“Đây là cái gì?” Nhìn màu sứ ôn hòa như ngọc dường như không phải vật bình thường.

Anh ta trả lời: “Bình cổ trong thời kỳ Đường Nguyên Hòa.”

Vậy không phải đã nghìn năm rồi sao, quả nhiên là dễ vỡ nha! Nghe danh này dường như rất đắt tiền, liền hỏi: “Bao nhiêu bạc?”

Anh ta nói: “Có bạc cũng chưa chắc mua được, lúc trước tìm cả kinh thành cũng chỉ có một bộ này.”

Ặc, tội lỗi quá, đừng bắt tôi đền tiền là được. Vì thế tôi nói: “Âm sắc cũng không tệ, coi như nghe được một tiếng động.”

Anh ta “phì” cười, xoa mặt tôi nói: “Đúng, nghe một tiếng động