Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328780

Bình chọn: 7.00/10/878 lượt.

uan trọng lắm.

– Thưa thầy – Hy nói khi “sát thủ” chuẩn bị đặt bút xuống, tôi nín thở – tụi em vô tội thật mà.

Giọng nó van nài, nếu đây không phải sát thủ “mặt lạnh như đá, má chẳng biết đỏ”, mà là một cô giáo thì đã bị ánh mắt ướt át kia làm cho xiêu lòng rồi. Thầy giám thị nghe xong chỉ nhướn mày:

– Thế cậu giải thích sao về chuyện này? – rồi chỉ tay sang phía tôi – giống y chang cô này thì đừng có nói.

– Dạ không – Phục Hy kín đáo cười với tôi rồi quay lại – tụi em là người bị hại, tất cả đều do một kẻ bày trò.

– Ai?

Khuôn mặt “sát thủ” giãn ra, có vẻ như ông thầy này đang thích thú vì sắp bắt được thêm một kẻ trốn tội nữa. Tôi tự hỏi nhóc Hy kiếm đâu ra một đứa xấu số chịu cái tội vốn không có thực này thay cho chúng tôi.

– Dạ – Phục Hy lễ phép thấy ớn – chắc thầy cũng biết, đó là học sinh mới chuyển trường tên Hạ Quỳnh Chi.

Tôi há hốc miệng.

** ** **

Danh vừa bước ra khỏi phòng Đoàn trường thì bắt gặp Thanh Phong đang đứng dựa lưng vào tường ngay cạnh cửa. Hai tay cậu đút túi, một chân co lên đạp vào tường, miệng khẽ huýt sáo.

– Cậu đứng chờ? – anh hỏi, có hơi chút ngạc nhiên.

– Tôi biết chắc anh ở đâu mà.

Phong cười, khuôn mặt lộ vẻ đắc thắng. Danh thở dài, là ai thì không biết chứ Thanh Phong hoàn toàn có thể đoán ra. Dù sao nó cũng là đứa hiểu nhiều chuyện.

– Biết tôi ở đây sao cậu không vào? Còn cố đứng chờ làm gì?

Không phải Phong không dám, hay thông cảm gì cho Danh mà thực sự cậu chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Đề cập đến cuộc hẹn riêng giữa anh ta và Hoài Thư không thuộc phạm trù của cậu, chỉ tại quá tò mò.

– Hôm vừa rồi anh có hẹn gặp Hoài Thư ở công viên…

Phong lấp lửng, cậu sợ nói nhiều quá, Danh sẽ hiểu lầm thành kẻ thích xía vòa chuyện riêng của người khác.

– Cậu biết? – Danh nhướn mày. Anh không tin Hoài Thư lại kể chuyện này với Phong, nhưng cũng có thể lắm chứ, vì cô ấy thân với cậu ta hơn với anh. Và có thể, Hoài Thư muốn cậu ta biết chuyện này.

– Không! Hôm ấy Hoài Thư nhờ tôi chở đến.

Danh cảm thấy mình đang thở nhẹ nhõm khi nghe Phong nói.

– Vậy thì sao? – anh hỏi với vẻ thách thức.

– Anh hành động kì quoặc như thế để làm gì?

Danh nhướn mày khiến Phong lúng túng thêm vào.

– Dù sao thì tôi cũng cần báo cáo mọi việc lại với Anh Thư.

Thực sự Anh Thư quan tâm hay là cậu ta đây? Người gặp người là chuyện bình thường, cậu ta lại nói anh hành động kì cục. Chẳng lẽ….

– Cậu thấy bó hoa rồi chứ gì? – Danh cười buồn vì bị phát hiện, chắc lúc gặp Thanh Phong, cô ấy vẫn cầm nguyên bó hoa trên tay.

Nhưng Phong lại tỏ ra chẳng hiểu anh đang nói gì?

– Bó hoa nào? – cậu hỏi.

– Cậu không thấy hoa?

– Không – Phong lắc đầu – tôi chỉ không biết anh đã làm gì khiến cô ta đờ đẫn như con ngốc thôi, lại còn có hoa nữa à?

Cảm giác lạ lùng bắt đầu nhen nhóm. Phong không hề thấy bó hoa nào, vậy thì nó đi đâu chứ?

– Bó hoa hồng trắng được cột nơ màu xanh, cậu không thấy sao? – Danh nắm lấy vai Phong và lắc.

Chẳng hiểu sao Danh lại có vẻ quan tâm đến bó hoa hơn những gì cậu hỏi nhưng Phong vẫn lắc đầu. Thật sự cậu chẳng thấy có hoa nào.

Vẻ mặt Danh trở nên buồn thảm với nụ cười thất vọng, anh buông thõng hai tay. Cô ấy không nhận hoa, chắc cũng đã có câu trả lời. Nếu thực sự là như anh đoán, thà không nghe có lẽ tốt hơn.

Nhưng bó hoa ấy nằm ở đâu? Nếu Hoài Thư để lại, chắc chắn nó vẫn nằm trên cỏ, và Thanh Phong chắc chắn phải thấy.

– Anh đi đâu thế? – Phong gọi với theo khi thấy Danh bỏ đi, nhưng anh chẳng quan tâm, hoặc vì mải suy nghĩ mà không nghe thấy.

Đằng sau cánh cửa gỗ, có cô gái cũng đang nở nụ cười chán chường.

Hình như Danh thích ai đó. Cái cô gái tên Hoài Thư – người mà Phong cũng biết.

Hai người con trai mà cô từng và đang quan tâm đều nói về người con gái đó, rất thân thiết. Cứ như cô ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại củ họ. Giọng điệu thì lo lắng, ân cần.

Thanh Phong lạnh lùng chỉ biết đến Tỉ Tỉ và Quốc Danh không thích bị bất kì cô gái nào bám theo đều như thế sao? Nếu cô ta không xinh đẹp hay có tài năng nổi bật thì chắc cũng là người đáng để Nhàn phải tò mò.

Và lo lắng.

Cô thở dài. Dù rất không muốn, cô vẫn phải cố đến lớp trong tâm trạng ủ rũ với bao nhiêu thắc mắc.

** ** ***

Tôi vẫn há hốc miệng.

Đúng vậy, suốt thời gian nghe Hy kể lể về việc Quỳnh Chi bày trò ra sao, tôi vẫn không thể ngậm miệng lại được vì quá bất ngờ.

Cho dù cậu ta có ghét con nhỏ này đến mức nào, dù sao nó vẫn là người quen, làm người cũng phải có chút nể tình chứ. Hơn nữa đó là một con nhỏ có vẻ ngoài xinh xắn, cho dù tính tình có đáng ghét thì cũng ối kẻ muốn nhận tội giùm, chứ đâu có gán tội cho như thằng nhóc này.

Theo lời Phục Hy thì tôi và nó bị gọi ra phía dãy lớp hội họa, bị con nhỏ này bày trò hống hách đôi co làm cho muộn giờ học, nguyên nhân là do nó đuổi theo Phục Hy lúc đầu giờ nhưng không thành (giờ tôi mới biết Phục Hy không chỉ bị mình tôi rượt theo lúc sáng). Cuối cùng làm hai đứa trễ giờ phải quáng quàng chạy ra, bị “sát thủ” bắt gặp. Nó còn thêm mắn thêm muối nhiều chỗ, làm hoành tráng như thật.

Cái câu: “Chúng em chạy ra đúng


XtGem Forum catalog