Disneyland 1972 Love the old s
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328973

Bình chọn: 7.00/10/897 lượt.

trong là tường trang trí của các lớp học. Mỗi lớp 1 kiểu đặc sắc, chỉ có lớp gần cuối là để tường trắng trơn, và hình như đó là lớp của tôi thì phải.

– Ê, khoan đã – tôi nói khi thấy Trung định bước vào – đưa cái cặp đây.

Tôi với tay nhận lại cái cặp. Nó nhìn tôi lạ lẫm:

– Tỉ Tỉ để em mang vào luôn.

Thôi chẳng dám, tôi không muốn mình là con nhỏ tiểu thư cái gì cũng thích sai người ta và ưa làm trò nổi bật. Tự lực cánh sinh thì vẫn tốt hơn.

– Bức tường này, sao chẳng có trang trí gì cả – tôi chỉ tay, tò mò hỏi.

– Tỉ Tỉ quên rồi sao? – Hiếu chau mày – tại tụi em trang trí biểu tượng của nhóm với tên Tỉ Tỉ lên đây nên anh Phong bắt xóa hết đi còn gì. Tốn hai thùng sơn trắng để sơn lại chứ ít gì.

Chậc. Nếu là tôi, tôi cũng kịch liệt phản đối chứ cần gì đến Phong. Kiểu phô trương này đúng là quá đáng.

– Thôi, tôi vào lớp đây.

– Thì tụi em cũng vào lớp.

Hai thằng nhe răng cười, hóa ra tụi nó học cùng lớp thật. Chẳng hiểu làm sao mà Anh Thư lôi được hết “tay chân” về cùng một ổ thế nhỉ.

Lúc tôi bước vào lớp, hầu hết mọi người trong lớp đều ngước lên nhìn. Nhưng cứ theo lời Thanh Phong, tôi chẳng nhìn chằm chằm vào một ai, tự nhiên như chẳng có gì xảy ra với khuôn mặt lạnh lùng. Lướt qua ba dãy gồm 2 bàn đơn xếp sát nhau, tôi mới sực nhớ ra là chẳng biết mình ngồi chỗ nào.

Cái tên Thanh Phong chết tiệt này, cậu ta đi cất xe hay chết dí chỗ nào rồi!!

– Chỗ của tôi là ở đâu? – tôi nghiến qua kẽ răng.

– Chẳng lẽ Tỉ Tỉ lại quên cả chỗ ngồi của mình? – thằng Hiếu tròn mắt.

– Tại tôi không biết trong thời gian vừa rồi có đổi chỗ hay không.

– Chỗ của Tỉ Tỉ ai dám chiếm chứ, có anh Phong mà – thằng Trùng cười.

– Đúng vậy, Tỉ Tỉ lo gì, vẫn chỗ cũ thôi – Hiếu cũng phục họa.

– Nhưng chỗ cũ là chỗ nào?

Hai đứa nó ngạc nhiên định nói gì đó, nhưng cái trừng mắt vốn “rất có sức thuyết phục” khiến tụi nó im re, chỉ tay về phía chiếc bàn thứ 3 từ trên xuống của dãy giữa. Tôi bước lại, nhận ra có khắc “Anh Thư TT” trên chiếc bàn ở phía gần cửa lớp.

Chẳng biết cái bàn sát bên của ai. Người nào mà có đủ sức chịu đựng để ngồi với Anh Thư chứ.

Thằng Trung và Hiếu rón rén ra phía sau, thì thầm điều gì đó. Hình như tụi nó sợ tôi lắm, nhưng chẳng dám biểu lộ.

Kệ, tôi là Tỉ Tỉ cơ mà, nói gì, làm gì chẳng được.

Vừa để cặp trên bàn và đặt mông xuống ghế thì chuông lớp đã reo. Tôi chán nản lấy tay để lên trán, che nửa trên khuôn mặt ra chiều mệt mỏi, thực chất là tránh cái nhìn của từng học sinh đang đi vào.

– Tỉ Tỉ trở lại rồi à?

Một cô bạn cùng lớp nhỏ nhắn mà tôi nghĩ là bạn ngồi cạnh vui vẻ vẫy tay. Tôi gật đầu, cười khẽ. Cô bạn không ngồi xuống bên cạnh mà qua dãy trong cùng. Tôi nhận ra cái bàn bên cạnh mình cũng chẳng có cái cặp nào, có nghĩa người ngồi ở đây vẫn chưa đến.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào ngay sau đó, lướt qua một lượt rồi dừng lại ở tôi. Cô ấy còn trẻ với mái tóc cắt ngắn gọn ở ngang vai. Trông thì có vẻ là người hoạt bát dễ tính, nhưng cái nhìn khó hiểu của cô ấy khiến cho tôi có cảm giác tội lỗi.

– Em khỏe nhanh thế à?

Hình như cô ấy hỏi tôi.

– Dạ. Cảm ơn cô đã hỏi.

Tôi nói mà không biết bình thường Anh Thư có lễ phép như thế hay không.

Đúng lúc đó thì cửa lớp lại mở. Không nằm ngoài dự đoán của tôi, Thanh Phong đang vác cặp chéo trên vai, đứng ở đó:

– Em chào cô – cậu ta tự nhiên như không hề biết mình mới vi phạm nội quy đi trễ.

– Sao vào muộn thế? – cô giáo chủ nhiệm hỏi.

– Em mắc tìm chỗ để xe.

– Thôi được rồi, vào lớp đi.

Chẳng lẽ cô giáo cũng bó phép với Thanh Phong? Phải phạt cậu ta một trận vì cái tội không vào lớp sớm và để cho tôi lơ ngơ một mình chứ.

Thanh Phong nhìn tôi rồi tiến lại. Một cảm giác bất an trong lòng, tôi quay xuống phía sau mình.

Ôi má ơi, phía dưới chẳng còn bàn trống.

Nhìn chiếc bàn bên cạnh, tôi nuốt khan khi Phong đặt cặp của mình trên đấy.

Ai mà ngờ được cậu ta lại ngồi cạnh mình cơ chứ !!!!!

Mặc dù bị ánh nắng hắt qua khung cửa sổ nhưng tôi vẫn không tìm thấy màu nâu đỏ quen thuộc. Tôi chợt nhớ đến hôm qua tóc Thanh Phong ướt.

– Cậu nhuộm tóc à?

Quên mất mình đang ở đâu, tôi nắm chỏm trên cuả Phong, nói thật to trước cả lớp.

Chương 34

Đừng xem!!! Năn nỉ cậu đấy!

Không gian yên ắng đến lạ lùng, có lẽ không phải do câu nói quá to của tôi mà là cái trừng mắt mà Thanh Phong dành cho người nói. Thoáng chốc tôi nổi da gà da vịt trước cái nhìn ớn lạnh kia.

– Hơ….! Tóc đẹp đấy.

Tôi cười một cái rõ tươi rồi quay lên bảng, cố không làm cậu ấy chú ý nữa. Thế nhưng Phong cứ nhìn tôi chằm chằm, không “ghê gớm” như hồi nãy mà có chút gì đó tò mò. Hàng lông mày cậu ấy nhíu lại. Đúng lúc Phong định nói gì đó thì cô giáo đã lên tiếng, kéo sự chú ý của cả lớp về mình.

Tôi nghe tim mình đang “thở phào” nhẹ nhõm. Nhưng giá mà Phong đừng có thỉnh thoảng lại liếc một cái thì tốt hơn nhiều.

– Chà! Tóc đen lại rồi kìa. Mọi người học tập Phong nhé.

Có vẻ như anh chàng này là hình mẫu nổi bật trong lớp. Vừa nghe cô nói, thằng Trung và Hiếu ngồi đằng sau hỏi với lên:

– Vậy có nghĩa là em cũng phải nhuộm đen lại hở đại ca?

Phong quay xuống, có lẽ là định mắng tụi n