Duck hunt
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327010

Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.

nảo đời nào. Cứ tưởng sách của mình độc nhất vô nhị, ai ngờ hôm sau thằng Hùng cũng mang một cuốn y chang của chị nó lên mới khổ chứ.

– Ngân – Tôi dài giọng năn nỉ – mày làm sẵn cho tao với.

– Hả? Mày biết có tất cả bao nhiêu đề không hả?

– Có 5 cái chứ mấy. Trình độ như mày, ngoáy một cái là xong.

Nhỏ Ngân né người sang bên phải để tránh cái ôm của tôi. Nó trề môi rồi phán:

– Tao không dễ dụ đâu. Hê hê, mày đi năn nỉ thằng Hùng đừng chép sách giống mày nghe có lí hơn.

Có lí? Chẳng phải nó đã thấy thằng nhóc thề sông thiếu chết bảo vệ cuốn sách đến cùng khi tôi dọa nạt sẽ đem đốt để khỏi trùng bài à? Với một đứa con trai như thế thì tôi hết cách rồi.

“Nhu” không được đành phải chuyển sang “cương”. Tôi khoanh hai tay trước ngực rồi hậm hực:

– Mày với tao có phải bạn bè không? Nếu tao học cùng với mấy đứa lớp dưới chắc mày hả hê lắm chứ gì.

– Ế, tao nói thế bao giờ. Tao sẽ giúp mày, nhưng cái chính là phải biết tự lực cánh sinh.

– Ok – tôi hí hửng – vậy mày đọc tao chép chứ gì?

Chẳng nói chẳng rằng, nhỏ Ngân cầm cuốn vở đang chép dở lên.

Bốp!

– Oái! Mày làm gì vậy?

Nó đánh “chẳng đáng để giơ tay lên đỡ”, nhưng tôi cứ la oai oái để lấy thế bắt nạt.

– Đánh cho tỉnh. Đâu ra cái kiểu ăn sẵn vậy. Nếu mày muốn không ở lại lớp vì môn này, mai gặp nhau ở thư viện. Tao hứa sẽ nhét đầy văn thơ vào cái đầu bạo lực của mày.

Con nhỏ này đúng là chơi chiêu mà. Bình thường đánh nhau tôi không sợ, nhưng nó làm thế này chỉ có nước giơ cờ trắng lên thôi.

– Sao? Có đồng ý không? Hay để tao gọi thằng Hùng…

– Ấy đừng – tôi giơ tay ngăn nó rút điện thoại trong túi ra – tao đồng ý mà. Phải cho thằng Hùng lác mắt mới được.

– Vậy hẹn mày ở quán kem bên cạnh thư viện nhá – Ngân đập tay lên vai tôi dặn dò.

– Quán kem là sao? Tưởng mày chỉ tao học.

Nhỏ bạn nhìn thế mà hiểm. Nó lại định giở trò ăn uống gì nữa đây?

– Trả học phí trước thì học hành mới hiệu quả.

– Nhưng chỗ đó mắc lắm – tôi mếu máo – đứa phải lăn lộn làm thêm như tao làm gì có dịp đi những nơi xa hoa như vậy.

– Xì – nó nhéo má tôi một cái – mày đóng giả Tỉ Tỉ để làm chi nhỉ? Đã đến lúc sử dụng những tấm thẻ ATM may mắn rồi.

Ừ nhỉ. Nhắc mới nhớ, mấy tấm thẻ đó tôi còn nhét dưới nệm chưa đem ra xài. Lần trước đi với tên Phong cũng được uống miễn phí. Mà cái hắn cho tôi uống là gì nhỉ? Chua chua ngọt ngọt chẳng có tí mùi cồn nào. Trong lúc đang “cãi vã hăng say” như thế mà có tí men vào mới “máu” chứ.

– Suy nghĩ gì vậy? Có chịu không?

Chắc mắt tôi vô hồn lắm hay sao mà cái Ngân phải hươ tay trước mặt cả chục lần.

Tôi nhìn nó rồi để tay chữ V lên cằm, “chảnh” một tí.

– Tao sẽ cho mày ăn một trận xả láng.

Chiều 3h, tôi khóa cửa để chuẩn bị đến chỗ hẹn với Ngân. Đi ăn uống thì quần jean với áo thun là hợp nhất, cần phải mặc thứ có thể dễ hoạt động để còn tranh giành.

Ấy chết, mục đích chính hôm nay của tôi là đến thư việc để học cơ mà. Kiểu này nhồi chữ không vô mà kem đầy não, chắc phải học chung với Phục Hy mất.

Tôi thở dài, mở khóa để vào nhà lấy cặp sách bị bỏ quên. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trong hộc bàn rung. Dòng chữ “Trịnh Thanh Phong” nhấp nháy trên màn hình khiến tôi nhớ lại câu hỏi của hắn ta hôm bữa. Cứ mỗi lần nhắc đến là lại điên hết cả đầu.

– Alô.

– Cô đang ở đâu vậy?

Tự dưng hôm nay lại quan tâm đến người ta thế.

– Ở nhà. Nhưng chuẩn bị đi ăn kem.

– Đừng có đi đâu xa nếu không có tôi đi kèm đấy. Nhất là đến những nơi ăn chơi này nọ.

– Cậu là vú nuôi tôi chắc. Sao tôi phải nghe.

Không để cho Thanh Phong kịp phàn nàn, tôi cúp máy luôn. Chưa đầy 5s sau điện thoại lại rung. Bực mình, tôi đổi tên của hắn trong máy rồi thẳng tay tháo pin ra, tống tất cả vào cặp.

Ghét. Cho chờ dài cổ.

– Sao mà lâu thế?

Ngân nhăn nhó khi tôi đến trễ 20 phút. Nó đứng trước cửa quán kem Coldy hứng nắng nên mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhưng yên tâm, mặt tôi còn lòng ròng mồ hôi hơn nó nhiều.

– Mày cứ thử chạy hụt hơi suốt 300m theo một chiếc xe bus mà không kịp, rồi đi bộ thêm hai con phố để đến trạm xe bus tiếp theo, sau đó đứng thở 5 phút; chưa kịp lấy hết hơi thì lại bị nhồi như thú bông trên xe, nhìn người ta được ngồi mà chảy cả nước miếng thì biết.

Nhỏ bạn cười nhe răng thông cảm.

– Tội nghiệp mày, giờ ăn bù vào cú lúc nãy đi.

– Mà sao không vào trước? Đứng chờ chi cho nắng?

– Tao chờ “ví tiền” của mình đến mà. Vào trong đó ngồi chẳng lẽ lại không gọi. Mày mà không đến thì tao phải ở lại làm trả nợ à?

– Hừ, chỉ được cái ham ăn.

Hai đứa chúng tôi kéo nhau vào. Bước qua cánh cửa kính, hơi máy lạnh tràn vào “mát mặt” nhưng đến chết tôi cũng không dám đứng lại hít thở nữa. Một lần bẽ mặt giữa chốn đông người thế là đủ rồi.

– Ngồi ở đâu đây mày? – Con bạn huých tay tôi.

– Lên tầng trên cùng đi.

Ngân nhìn tôi nhăn nhó:

– Ý ẹ, chơi sang thế á? Chỗ đó toàn mấy đứa con nhà giàu.

– Yên tâm, ăn bằng tiền chùa mà. Thấy tao với mày ăn nó phải biết đằng cấp chứ.

Nghe tôi nói xuôi tai, nhỏ Ngân gật đầu rồi rẽ về phía thang máy.

Thực tình tôi chẳng thích chỗ này tí nào, chỉ là muốn tìm hiểu thêm về “đời sống của dân sành điệu” để sau này